21 Tôi chưa từng nghĩ sẽ gặp lại Trình Thiên Hữu. Hơn nữa lại còn ở tình huống tồi tệ như thế này. Tôi và Tiểu Cửu đi dạo phố đến tối, Tiểu Cửu cũng không mua gì mà chỉ đi dạo.
22 Tôi nói với Tiểu Cửu: Ban ngày ở Ngụy Gia Bình rất xanh, nước xanh trong, cây cở xanh biếc. Tiểu Cửu bổ sung một câu lại là: Cậu ngu quá. Tôi nói: Cũng có thể.
23 Trở về Ngụy Gia Bình, tôi và Tiểu Cửu ở cùng nhau. Đương nhiên lúc cô nhìn thấy nhà của chúng tôi, tôi có thể cảm nhận được sự ngạc nhiên trên mặt cô.
24 Tôi cẩn thận nghe máy, nói một câu: Alo. Cảm giác không nói nên lời ấy, trong khoảnh khắc đó, lòng tôi lại nhen nhóm thứ cảm xúc bất an lo lắng, giống như lông vũ tinh tế chạm vào cỏ nhọn.
25 Ba chúng tôi về nhà thì thấy Lương Sinh đang rửa chân cho ba, kể cho ông ấy nghe mấy chuyện vui lúc còn ở trường, ánh mắt ba vô cùng bình thản, giống như ánh mặt trời ấm áp vuốt ve gương mặt trẻ trung của Lương Sinh, tham lam bắt lấy mỗi một biểu tình sinh động trên mặt anh.
26 Tôi ăn cái trứng gà mà Lương Sinh cho, Bắc Tiểu Vũ và Tiểu Cửu đã ăn xong hết rồi. Lương Sinh nhìn tôi nói: Khương Sinh, rốt cuộc em đang nghĩ gì vậy? Ăn chậm thế?Bắc Tiểu Vũ cười: Cô nàng đang suy nghĩ là ăn nhiều như vậy cũng thật lãng phí.
27 Tiểu Cửu hỏi tôi: Khương Sinh, ba mẹ cậu sao lại bệnh nặng thế này? Tôi nhìn ba đang ngồi trong sân phơi năng, Lương Sinh thì nhẹ nhàng cắt tóc ẹ, vô cùng cẩn thận.
28 (Giải nghĩa: Đố phụ là người phụ nữ hay ghen ghét với người khác. Dâm phụ là người phụ nữ dâm đãng)Vị Ương đến mà không hề báo trước. Hôm đó, Bắc Tiểu Vũ nhận được điện thoại của cô, cô khóc nói: Bắc Tiểu Vũ, tôi muốn gặp Lương Sinh.
29 Vị Ương vẫn ở Ngụy Gia Bình, Lương Sinh khuyên cô nên sớm về nhà nhưng Vị Ương giận dỗi không nghe lời Lương Sinh khuyên. Tôi hỏi Lương Sinh: Vị Ương giận người nhà cô ấy à? Đây gọi là bỏ nhà đi hả anh?Lương Sinh nói: Anh chỉ biết cô ấy giận người nhà nhưng không biết là vì chuyện gì.
30 Đêm hôm đó, tôi được Lương Sinh đưa từ phòng khám về trong trạng thái mê sảng. Tôi nói mình thật sự nên sống trong nước, làm một yêu tinh. Tôi nói mình không phải là người, mà là một con mèo, một con mèo tên Khương Sinh.
31 Đêm đó tôi không ngủ, trong đầu đều là ánh mắt của Tiểu Cửu, mờ mịt như vậy, nước mắt rơi đau đớn như vậy. Từ trước tới giờ với Tiểu Cửu, tôi từ mâu thuẫn đến chấp nhận, từ chấp nhận đến yêu thích.
32 Tiểu Cửu bỏ đi. Không hề có một lời nhắn, không nói với tôi cũng không nói với Bắc Tiểu Vũ, càng không nói với Lương Sinh. Trước khi ngủ tôi còn nói với cô rằng: Bắc Tiểu Vũ tốt như vậy cậu còn muốn đi sao?Tiểu Cửu cười lắc đầu: Không, không đi nữa.
33 Bắc Tiểu Vũ nói với Lương Sinh cậu phải lên tỉnh tìm Tiểu Cửu ! Cậu nói: Nhất định là Tiểu Cửu về nhà trọ của cô ấy, ngoại trừ nhà trọ thì cô ấy còn nơi nào để đi nữa đâu.
34 Mắt tôi quấn đầy băng gạc, trước mắt mơ hồ là màu trắng của thiên đường. Tôi bước xuống giường, cẩn thận chạm vào lớp băng. Tôi nghĩ: Tiêu rồi, mình sẽ không bị mù chứ? Trước giờ chỉ biết hồng nhan gây họa, lại không biết tên đẹp trai như Trình Thiên Hữu cũng có thể gây họa!Đột nhiên có một đôi tay chạm vào băng của tôi, giọng nói vì thức cả đêm mà khàn khàn, hắn nói: Đừng động và, sẽ bị nhiễm trùng đấy.
35 Hai ngày không gặp Bắc Tiểu Vũ, trông cậu vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn như vậy. Cậu ngồi phơi nắng trong phòng, nhìn thấy tôi, cậu nói: Khương Sinh, cậu về rồi à? Vị Ương không vào hả?Tôi lắc đầu.
36 Bắc Tiểu Vũ đột nhiên trở thành một thanh niên tiên tiến, bắt đầu cùng Lương Sinh đi làm thêm. Thật ra tôi lừa cậu. Tiểu Cửu không hề nói cho tôi biết rằng cô sẽ quay về.
37 Đêm Lương Sinh bị thương, tôi không về nhà. Tôi nghĩ đến khi anh hôn mê nhưng vẫn gọi tên tôi khiên lòng tôi đau như cắt. Trong “Ninh Tín, biệt lai vô dạng”, âm nhạc vẫn điên cuồng, đèn neon chớp lóe khiến tôi mơ màng.
38 Tôi sững ra. Trình Thiên Hữu cũng sững ra. Đúng lúc này chuông cửa vang lên, chắc Trình Thiên Hữu cũng phát ngốc rồi nên cái gì cũng không nói mà đi ra mở cửa, không thèm hỏi là ai, cũng chẳng nhìn qua mắt mèo ở cửa.
39 Sau lần đó tôi vẫn cảm thấy ngại khi ở trước mặt Ninh Tín, giống như một con chuột quên khoát lớp da xuất hiện ở đường phố Hà Lan. Đồng thời tôi cũng hận Trình Thiên Hữu muốn chết.