41 Chia tay Hạ Cung Linh, Hàn Tử Kỳ phi thân theo con đường quanh co, rừng bụi mịt mùng, phút chốc đã ra tới dãy núi trập trùng trước Tổng đàn Chiêu Hồn hội cách khoảng hai dặm.
42 Chừng Hàn Tử Kỳ thức giấc trời đã tối từ bao giờ. Chàng thay đổi y phục, bước ra khỏi phòng, khép cửa lại, rồi đi xuống thang lầu, lúc này ngoài đường sá đèn đuốc sáng choang, vầng trăng cũng vừa lên ngập tràn ánh sáng.
43 Trong lòng Hàn Tử Kỳ nghi hoặc. Có lẽ ả đàn bà cùi hủi báo tin cho Đào Hoa phu nhân biết trước chàng sẽ tới đây chứ chẳng sai, chứng tỏ ả là gia nhân của Hồng Lầu Khách, lát đây chàng sè hỏi Đào Hoa phu nhân về chuyện này.
44 Nhìn hạt dạ minh châu to bằng mắt rồng chiếu diện ngũ sắc lấp lán trong bàn tay Hàn Tử Kỳ, Đào Hoa phu nhân giật mình sửng sốt lên. Mỹ phụ không ngờ Hàn Tử Kỳ là một thiếu niên giang hồ lại có bảo vật quí giá như thế.
45 Hàn Tử Kỳ chú mắt nhìn kỹ thấy đó là hai tên đại hán, thân hình vạm vỡ, mình vận võ phục màu đen, mặt mũi cực kỳ dữ tợn, mắt lộ hung quang. Một tên kềm chặt một ả thiếu nữ vận phục màu hồng, tay chĩa ngọn giới đao sáng vào cổ nàng, trong khi tên kia đứng gần bên lăm lăm võ khí trong tay, mắt nhìn ra cửa phòng.
46 Tiểu Yến tuyệt vọng, mở tròn đôi mắt nhìn ngọn giới đao của tên sứ giả Luân Hồi giáo ghim vào cổ nàng, không dám mở lời kêu cứu với Hàn Tử Kỳ nữa. Nàng chỉ còn chờ cái chết kết liễu cuộc đời, giọt lệ trong khóe mắt trào ra thánh thót tuôn dài xuống hai má trinh thơ.
47 Chờ cho tên sứ giả số sáu đã lôi Tiểu Yến xuống tới đất, tên sứ giả số năm nhìn vào Đào Hoa phu nhân và Hàn Tử Kỳ xem hai người có hành động gì không, liền quay lại phi thân xuống thang lầu.
48 Tên sứ giả Luân Hồi giáo số năm nhìn qua, trông thấy người vừa xuất thủ đánh hắn bị thương là một gã thiếu niên mặt ngọc cực kỳ tuấn mỹ một tay ôm lấy Tiểu Yến, tay kia lăm lăm thanh Tử Hư thần kiếm phát ra ánh sáng màu tía lạnh căm người.
49 Không bao lâu, Tiểu Yến bước trở ra ngoài. Nàng trong bộ y phục cung trang màu hồng lộng lẫy, chẳng kém một nàng Công chúa đương triều. Hàn Tử Kỳ nhìn nàng chăm chú, một lúc đã phải bật khen : - Yến muội đẹp quá đi thôi.
50 Đào Hoa phu nhân thản nhiên : - Hàn công tử hãy an tâm về chuyện này. Ta đã nghĩ ra cách đối phó với bọn Luân Hồi giáo rồi, đêm nay chỉ vì ta không phòng bị và cũng dự trù trước, nên bọn sứ giá quỷ quái kia bất ngờ tới đây toan bắt cóc Tiểu Yến khuấy rối Hồng Lầu Khách và vô lễ với ta đó thôi, nhưng ngày sắp tới cho dù bọn chúng có thiên binh vạn mã, ta vẫn an nhiên như bàn thạch, Hồng lâu khách vẫn mãi mãi được trường tồn.
51 Lúc bấy giờ thần thái của Đào hoa phu nhân trang trọng khác thường, đúng là tư chất, biểu nghi của một vị hoàng hậu tột bực cao sang. Đào hoa phu nhân cất giọng trong ngần như rót ngọc vào chiếc chung vàng:- Hàn công tử, công tử muốn nghe câu chuyện giữa ta và Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ năm xưa phải không?Hàn Tử Kỳ gật đầu:- Xin hoàng hậu.
52 Không nghe Hàn Tử Kỳ nói thêm gì nữa, Đào hoa phu nhân nóng lòng, gấp rút:- Hàn công tử, công tử gặp ái nữ đi vào dăy núi nào?Đang theo đuổi hình ảnh của Ngân Hà công chúa nghe Đào hoa phu nhân hỏi, Hàn Tử Kỳ giật mình như người vừa tỉnh bừng cơn mộng đáp mau:- Tại hạ gặp Ngân Hà công chúa trong dãy núi Kỳ Sơn.
53 Tiểu Yến sưng sốt bởi trong thâm tâm của nàng muốn đi theo Hàn Tử Kỳ, nay chàng lại bảo nàng làm nghĩa nữ Đào hoa phu nhân, dĩ nhiên nàng phải ở lại Hồng lâu khách, lòng nàng quặn thắt nhưng chàng là người nghĩa huynh nàng hằng kính trọng nên không dám cãi lời Tiểu Yến đứng dậy rời khỏi ghế, bước ra ngoài, quì xuống trước mặt Đào hoa phu nhân, chắp tay trước ngực:- Hài nhi xin bái lễ nghĩa mẫu.
54 Hàn Tử Kỳ đi mãi đến trưa thì tới một cánh rừng thông rậm rạp. Gió đưa cành thông reo vi vu như một bản nhạc du dương, êm đềm. Hàn Tử Kỳ nhủ thầm:- Cánh rừng thông này thật là mát mẻ, ta hãy dừng lại nghỉ nghơi chốc lát rồi sẽ lên đường cũng không muộn gì.
55 Im đi phút giây, lại có tiếng kêu gấp rút:- Ngươi giết ta. Ngươi giết ta. . . Rõ ràng đó là tiếng kêu của một người con gái. Tiếng kêu lảnh lót, trong trẻo.
56 Lão nhân hướng về cửa động, vỗ tay ba tiếng. - Người giết ta. Người giết ta. Tiếng người con gái lúc nãy từ phía ngoài cửa động vọng vào trong. Hàn Tử Kỳ giật mình quay lại, đưa mắt nhìn ra.
57 Lão nhân khẻ gật đầu:- Không sai. Lão phu đợi chờ tiểu tử từng giờ, từng phút. Nay được gặp ngươi thì quả là trời không phụ lòng người. Lời nói của lão nhân ẩn chứa một điều bí mật không sao hiểu nổi, khiến cho Hàn Tử Kỳ phải ngẩn ngơ.
58 Lão nhân tóc bạc nhìn Hàn Tử Kỳ bằng ánh mắt u buồn, lão buông tiếng thở nhẹ:- Thực lòng lão phu cũng muốn nói cho tiểu tử được biết, nhưng phụ thân ngươi đã dặn dò ta bao giờ lão sắp chết hãy nói cho ngươi hay lão đang ở nơi nào và có lời di chúc cho ngươi nữa.
59 Hàn Tử Kỳ hỏi dồn:- Thưa lão tiền bối, viên ngọc "Định tâm thần châu" hiện nay ở nơi nào?Lão nhân tóc bạc trầm giọng:- Viên ngọc "Định tâm thần châu" hiện nay ở trong Phù ảnh cung, trong dãy núi Ma Lãnh Sơn, thuộc vùng đất Thổ phồn ngoài quan ngoại.
60 Hy vọng phụ thân trùng phùng đến đây đã tan thành mây khó, suốt nửa năm qua, Hàn Tử Kỳ đã khổ công đi tìm phụ thân, nay kết quả vô cùng thê thảm. Quả nhiên trời đất đã phụ lòng người.