41 Mục Thiếu Thần nhìn thấy Sở Kiều Linh đứng dậy muốn đi ra ngoài, vội vàng đứng lên, thân hình chợt lóe, liền chắn lại phía trước Sở Kiều Linh. “Tránh ra.
42 Mục Thiếu Thần thấy Sở Kiều Linh đồng ý ý kiến có quen biết với hắn, liền không cưỡng ép giữ Sở Kiều Linh lại nữa, để nàng rời đi. Sở Kiều Linh trở lại phòng, không ra ngoài nữa, ở trong phòng dùng xong bữa tối, Mục Thiếu Thần cũng không lại đến quấy rầy.
43 Một lát , Sở Kiều Linh đã chạy đến một nơitrống trải, liền dừng lại , quay lại nhìn ba nam tử đứng đối diện đằng sau mìnhÁnh trăng đêm rọi xuống , chiếu bóng người mông lung , ngoài thành một mảnh yên tĩnh , ngay cả tiếng dế kêu cũng không cóBa gã nam tử thấy Sở Kiều Linhdừng lại , liền nhanh chóng tiến lên vây xung quanh tạo thành một vòng tròn , nam tử mang mặt nạ đứng đầu hướng Sở Kiều Linh nói : "Sở tiểu thư còn muốn chạy đi nơi nào ?"Sở Kiều Linh nghe xong, mỉm cười, nói: "Bổn cô nương kia , không tính là đang chạy trốn.
44 Thấy ba tên chạy trốn, Mục Thiếu Thần mắt hẹp dài nổi lên tia lạnh lẽo, dù bọn họ có mục đích gì, nếu không trừ bỏ, lưu lại sẽ là mầm mống tai họa, quay qua nói với Duẫn Băng bên cạnh:“Đi thăm dò bọn chúng xem chủ thượng là ai?”Duẫn Băng trả lời vâng một tiếng rồi rời đi.
45 Mục Thiếu Thần nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của Sở Kiều Linh, mâu quang chợt lóe, nói:“Ta thấy hắn luôn dây dưa với nàng, sợ hắn có ác tâm với nàng thôi mà.
46 Mục Thiếu Thần nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của Sở Kiều Linh, mâu quang chợt lóe, nói:“Ta thấy hắn luôn dây dưa với nàng, sợ hắn có ác tâm với nàng thôi mà.
47 Sở Kiều Linh ngồi ở mép trên giường Dung Tích, nắm tay Dung Tích, nhìn mẫu thân của mình, mẫu thân tuy rằng yếu ớt, nhưng dung mạo gầy yếu cùng khuôn mặt u sầu đã che giấu hàng mi cùng lông mày tao nhã của nàng, điều này khiến cho Sở Kiều Linh tự trách không thôi.