1 Diêm Vô Cực y thuật cao siêu, tuấn mỹ âm lãnh, cứu một người, giết một người,Như là chưởng quản sinh tử Diêm La vương, bởi vậy người giang hồ xưng hắn là Minh vương!Nữ phẫn nam trang Hướng Tịnh Tuyết, trong lúc vô ý bị Diêm Vô Cực cứu trở về Vong Ưu cốc,Trở thành người của hắn, vì bảo toàn tính mệnh, không dám tiết lộ chính mình là thân nữ nhi.
2 Nàng sắp chết sao?Hướng Tịnh Tuyết nằm bên dòng suối trên đống đá vụn, ánh mắt trống rỗng, nhìn trời không mây trắng, cảm giác được thân mình dần dần lạnh như băng cơ hồ không có tri giác, bởi vì nàng không có cảm giác đau.
3 Hỗn độn không rõ trong ý thức, xa xa truyền đến tiếng la thúc giục. “Thập Bát, Thập Bát. ”Cái gì Thập Bát? Ai ở bên kia quỷ rống quỷ kêu, không cần ầm ỹ!“Tỉnh tỉnh, Thập Bát, mau tỉnh lại!”Kịch liệt lay động, đem Hướng Tịnh Tuyết đang thơ thẩn đắm mình trong năm dặm mù sương kéo về hiện tại.
4 Cuối cùng, Hướng Tịnh Tuyết vẫn là ở Vong Ưu cốc làm việc. Nguyên nhân nàng không trốn là bởi vì Diêm Vô Cực dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của nàng, trên giang hồ coi trọng một chữ tín, vì còn nợ ân tình của hắn, cho nên nàng lưu lại, huống chi, tạm thời nàng cũng không hiểu được muốn đi về nơi đâu.
5 Ông trời! Sao lại khó ăn như vậy a?Hướng Tịnh Tuyết gắp một ngụm đồ ăn, bỏ vào trong miệng, cắn không mấy miếng, thiếu chút nữa nhổ ra, ngũ quan toàn mặt nhăn ở một khối.
6 Cùng lúc đó, ở cửa cốc không có mệnh lệnh của chủ tử tất cả thủ vệ phụ trách canh gác là Thất ca cùng Cửu ca đều không dám tự tiện cho người nào tiến vào, những người khác chính là xem náo nhiệt, đều tò mò không biết vị lão phu nhân kia rốt cuộc là bị bệnh gì bất trị khiến cho công tử họ Khương đó tâm trạng bồ chồn lo lắng đến vậy.
7 Ô ô ô -- nàng biến thành người quái dị. Mỗi ngày sau khi ngủ dậy, Hướng Tịnh Tuyết nhìn vào gương đồng soi mặt chải đầu, nhìn thấy trong gương là một khuôn mặt xa lạ nước mắt của nàng không khỏi rơi xuống, nhưng bộ dáng trương đầu mặt heo ấy bây giờ đang khóc càng khó coi hơn.
8 Chịu mệt nhọc hầu hạ Diêm Vô Cực một tháng, cuối cùng cũng làm cho hắn sắc mặt tốt lên, thật không giống một tháng trước khuôn mặt lạnh lung ngạo nghễ a.
9 Nguyên bản sưng đầu heo mặt, hiện tại họa vô đơn chí, lại xuât hiện nhiều điểm hồng ban, xấu càng thêm xấu, càng ám muội, nếu có chuyệ phải làm nửa đêm đi đường, đều đã đem quỷ dọa chạy.
10 Chạng vạng, trước khi Diêm Vô Cực đi vào giấc ngủ, nàng làm những việc như bình thường, vì hắn chuẩn bị giường thật tốt, sau đó ở phòng ngoài chờ, khi thấy Diêm Vô Cực xuất hiện, nàng lập tức tiến lên cố lấy dũng khí mở miệng.
11 Hướng Tịnh Tuyết giống con khỉ đông trảo trảo, lại tây trảo trảo, hé ra khuôn mạt mập ú xấu xí, hơn nữa toàn thân hồng ban cùng ngứa, cư nhiên cũng nhịn nửa tháng.
12 Là nàng nghĩ nhiều sao?Bắt đầu từ ngày đó, không biết dù thế nào, nàng thủy chung cảm thấy luôn có một đôi ánh mắt nhìn chằm chằm nàng. Mặc kệ là cọ, lau chùi cửa sổ, múc nước, giặt quần áo, nấu cơm, nàng đều có thể cảm nhận được có người đang nhìn nàng.
13 “Ách xì!”Hướng Tịnh Tuyết sờ sờ cái mũi, sáng nay sau khi rời giường, đột nhiên có chút không khoẻ, lúc này còn đánh cái hắt xì. “Hắc, Thập Bát lão đệ, cảm lạnh?”“Không có.
14 Nữ nhân ngồi trên giường ánh mắt đề phòng, quả thực đem hắn trở thành sài lang hổ báo. Diêm Vô Cực cầm một chén thuốc, vừa vào cửa, liền nhìn thấy trên giường nàng bởi vì hắn xuất hiện, lại căng thẳng thần kinh, toàn bộ tinh thần đề phòng, giống như hắn là hổ ăn thịt người.
15 Tuy rằng Diêm Vô Cực cứu một người, giết một người là có nguyên nhân, nhưng Hướng Tịnh Tuyết tưởng có thể thay đổi hắn tâm ý kiên trì, tuy nhiên vẫn không được.
16 Theo như sắc mặt âm trầm kia thì nàng cũng tự suy đoán được, phỏng chừng vừa rồi những lời mắng chửi hắn đều đã nghe thấy, có thể nghĩ, Diêm Vô Cực giờ phút này nhất định phi thường phi thường tức giận.
17 Đông Phương trở nên trắng, sáng sớm. Thuốc được nấu trên lửa nhỏ sau một đêm,Diêm Vô Cực nhìn thấy nước thuốc đang từ từ chuyển đặc dần, lại biến thành khối trạng hắn liền mệnh lệnh.
18 Bởi vì một câu của Diêm Vô Cực, nàng vốn dĩ ở tại tiền viện sương phòng, theo đại tạp viện chuyển vào hoa đào trai. Mọi người đều rất ngạc nhiên chủ tử vì sao phải bắt nàng chuyển tiến hoa đào trai? Nàng tìm cái lý do qua loa tắc trách, nói là Diêm Vô Cực vì muốn tiện hầu hạ chính mình, cho nên muốn nàng chuyển đi.
19 Nếu nàng phải gả cho Minh vương, tin tức này cũng phải báo các huynh đệ biết mới được. Có thể nghĩ, mọi người một khi biết nàng là nữ nhân, trình độ kinh ngạc kia sẽ lớn đến thế nào?Hướng Tịnh Tuyết ngượng ngùng nhìn mọi người, mỗi người cằm đều nhanh rơi xuống, liền ngay cả người gần tuổi nàng, tối có chuyện tán gẫu lão lục, cũng chưa phát hiện nàng là cái cô nương.
20 “Nên dậy thôi. ”“Vì sao muốn dậy?”“Đã trưa rồi. ”“Thì tính sao?”“Ta phải làm việc nha, phải tăng thêm củi lửa trong bếp lò, thu xếp ngọ thiện cho chàng, còn phải khâu lại nút thắt trên xiêm y cho chàng, giày cũng phải mua lại đôi mới, còn có.