101 Tiết Vong Hư không nhịn được lắc đầu, quả nhiên mọi việc xảy ra đúng như Đinh Ninh đã dự liệu, cuối cùng vẫn là ông đi theo sau lưng Đinh Ninh. Ông không thể giải thích được vì sao Đinh Ninh lại có khả năng quan sát tỉ mỉ và nhìn thấu nhân tâm như vậy, vì khả năng ấy phải là người phải đối nhân xử thế rất nhiều mới có kinh nghiệm đó.
102 Dám can đảm mới vừa vào Luyện Khí cảnh đã một mình ám sát Tống Thần Thư, Đinh Ninh đương nhiên có kinh nghiệm chiến đấu không giống bình thường, ngay lúc ánh mắt Phong Thanh Hàm khác thường, miếng Phù Lục còn chưa xuất hiện trong tay hắn, Đinh Ninh đã cảm giác được nguy hiểm.
103 Ai cũng hiểu được tâm tình hiện giờ của Phong Thiên Trạc. Nhưng một giọng nói vô cùng bình tĩnh từ sau lưng Tiết Vong Hư vang lên: "Định Nhan Châu đâu?"Mọi ánh mắt lại đổ dồn vào Đinh Ninh.
104 Không ngôn ngữ nào hình dung được một kiếm đơn giản này của Tiết Vong Hư. Một kiếm ra mà ngàn vạn Thất Thải Lưu Ly kiếm diệt. Phong Thiên Trạc dựa lưng vào bậc thang, bụm lấy bụng đang tuôn máu tươi, thê lương kêu lên: "Tại sao?!"Chưa ai hồi phục được tinh thần sau rung động vừa rồi, nên không ai hiểu câu hỏi này của Phong Thiên Trạc lúc là có ý gì.
105 "Ngươi không thích nữ sắc?"Trong xe ngựa, Đinh Ninh hoài nghi nhìn Tiết Vong Hư: "Hay là trong người có vấn đề?""Con nít thì biết cái gì!"Thấy Đinh Ninh đầy hứng thú muốn cùng mình nghiên cứu thảo luận vấn đề này, Tiết Vong Hư thấy rầu.
106 "Ngươi thật sự không sao chứ?"Đến ngõ Ngô Đồng Lạc, Đinh Ninh nghi ngờ nhìn Tiết Vong Hư. "Đương nhiên không có vấn đề gì, ngày thường tu hành trong Bạch Dương Động, hôm nào ngươi cũng về nhà, bây giờ rời nhà đã lâu, đến cửa rồi sao còn không mau trở về? Huống chi ta cũng muốn có chút thời gian riêng tư.
107 Sáng sớm, Đinh Ninh lại bưng tô tới tiệm mì mua đồ ăn sáng. Hai bên mái hiên tiệm mì, tuyết đã tan thành nước nhỏ xuống, nhưng tiệm mì quá nhỏ, nên chỉ căng một tấm vải để che lạnh.
108 Lương Liên vẫn đứng thẳng bất động. Nhưng sát ý kinh người đã từ cơ thể hắn tuôn ra, khiến tuyết ở chung quanh hắn sợ hãi bay dạt ra ngoài. Giữa không trung vang lên tiếng rít kỳ dị.
109 Tiết Vong Hư nhìn Đinh Ninh, cười trấn an. Ông khẽ ho khan, nhìn máu ở dưới chân, trên tay, và trước ngực Lương Liên, kiêu ngạo khẽ nói: "Luận về tuổi trẻ, luận về khí lực, ta không bằng ngươi, nhưng luận về lĩnh ngộ Kiếm Kinh, thì ta mạnh hơn ngươi, nên cuối cùng ta vẫn thắng.
110 Nam Cung Thương vô cùng hoảng sợ, vừa kêu gào, vừa trào chân nguyên ra, muốn xuất kiếm. Kiếm trong tay cô gái xinh đẹp đã hoàn toàn lộ rõ hình dáng của mình.
111 Một Tu Hành Giả mặc áo bào tím bồng bềnh hạ xuống bờ sông Đông Lâm. Tu Hành Giả này rất trẻ tuổi, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, hơn nữa trên người còn tỏa ra một loại thần quang độc đáo.
112 Phong tuyết quay cuồng như phẫn nộ, trận tuyết rơi lần này kéo dài rất nhiều ngày. Rất nhiều Tu Hành Giả cho rằng, trận tuyết lớn này có liên quan đến việc Lương Liên và Tiết Vong Hư chiến đấu với nhau, làm vận chuyển lượng lớn Thiên Địa Nguyên Khí.
113 "Xem ra có phiền toái. "Tiết Vong Hư đã nhìn thấy thiếu niên, chợt cười: " Người Quan Trung đến. "Trương Nghi xoay người sang nhìn, ngẩn ra, khó hiểu hỏi: "Động chủ, sao ngươi biết hắn là từ Quan Trung tới?""Quan Trung là vùng đất khởi nguyên của Đại Tần vương triều, cũng chỉ có Tu Hành Giả ở chỗ đó, mới đeo kiếm thiếu mỹ cảm như vậy, đeo kiếm mà cứ như vác cuốc hay vác búa đốn củi vậy.
114 Tiết Vong Hư nói quá nhanh, hai chữ ấy đối với hai người đến từ Quan Trung lại mang một nghĩa khác. "Quá nhanh!"Sắc mặt Thương nhân mập ngưng trọng tới cực điểm.
115 "Độc Cô Bạch?"Gương mặt tiều tụy của Cố Tích Xuân càng tái nhợt, đồng tử co lại như giếng sâu tối tăm. Hắn là đệ tử có tiến cảnh tu hành nhanh nhất mấy chục năm qua của Ảnh Sơn Kiếm Quật, tu hành một tháng đã Thông Huyền, ba tháng đột phá đến đệ nhị cảnh Luyện Khí, bây giờ đã là Chân Nguyên cảnh thượng phẩm.
116 Vương Thái Hư mặc áo lông dày, từ trong đi ra, bước lên xe ngựa. Bên trong thính đường, hơn mười lão đại giang hồ nhìn theo bóng lưng ông, không nói nên lời.
117 Trong thế giới tu hành, kỷ lục mới, có nghĩa là sẽ được ghi lại trong vô vàn sử sách. Nhưng kỷ lục mới, cũng sẽ mang tới phong ba mới. Nên khi Đinh Ninh trở lại quán rượu Ngô Đồng Lạc, khi hắn vừa bước bước đầu tiên vào trong quán, Trường Tôn Thiển Tuyết đã không vui hỏi hắn: "Ngươi nhất định phải làm cho người ta phát hiện ngươi nhanh như vậy sao?"Câu hỏi của Trường Tôn Thiển Tuyết gồm có hai nghĩa.
118 Mặt trời đỏ dần dần lên cao. Trong một dinh quan không có bao nhiêu bày biện, thậm chí có thể dùng hai chữ keo kiệt để hình dung, một quan viên trung niên mặc quan phục màu xanh nhíu mày nhìn mặt trời đỏ thắm.
119 " Giải ưu sầu cho ta?"Ly Lăng Quân nhìn Tô Tần, sát ý trong lòng càng đậm hơn. Lúc này trên người Tô Tần bốc mùi phân ngựa, hai bàn tay thô bẩn, nhìn chẳng khác gì một tên hạ nhân tầm thường nhất.
120 Cô gái kia vô cùng yên tĩnh, dù mặc áo hồng, đứng ngay giữa ngõ hẻm, nhưng lại chẳng làm ai để ý tới. Dù bằng khả năng cảm giác của Trường Tôn Thiển Tuyết đang ngồi trong quán rượu, hay trong con mắt đang nhìn thẳng của Đinh Ninh, thì quanh cơ thể cô gái luôn có một cây trúc đen chập chờn.
Thể loại: Dị Năng, Tiên Hiệp, Huyền Huyễn, Xuyên Không, Dị Giới
Số chương: 34