141 “Giáo chủ rốt cuộc đi nơi nào?”
“Giáo chủ mất tích suốt năm ngày, đã tìm hết tất cả các nơi trong giáo nhưng không thấy giáo chủ.
Phong Hành Vô Lệ mày kiếm liễm mi, “Đoạn trưởng lão chết trong các là do giáo chủ hạ thủ sao?”
Vẻ mặt Nguyệt Hồn đầy kinh hoảng lo lắng, “Nhưng trong các cũng không có thân ảnh giáo chủ.
142 Hắc y nam nhân hung dữ niết chặt cằm Cô Tuyết, đầu ngón tay tỉ mỉ lướt qua từng đường nét trên yêu nhan tuyệt mị của người trước mặt, hắc mâu nheo lại, “Dung nhan thật diễm lệ, Hách Liên cung chủ, trên đời này không biết có bao nhiêu người vì ngươi mà tâm động a.
143 Mùi máu tươi nồng đậm phiêu tán khắp nơi, gió lạnh phất qua tử phát, tản ra lệ khí thị huyết.
Lộng Nguyệt ôm chặt thân mình Cô Tuyết, đem nội lực chậm rãi truyền vào trong cơ thể hắn.
144 Sau cơn mưa, hoa đào được gột rửa lộ ra quang sắc sáng bóng càng thêm mê người, từng cánh hoa mảnh mai lẻ loi theo gió bay xuống.
Trong gian phòng thanh lãnh, một ngọc diện thiếu niên dựa lưng trên thạch trụ, gương mặt vốn ẩn ẩn mị khí đã không còn tiếu ý bất cần như xưa.
145 Phong hồng thốn tẫn, tịch liêu như không.
Tàn hoa điêu linh đáp xuống trên bạch bào của yêu tà nam tử, thoáng hiện sắc thái như mộng huyễn. Một góc y phục bị huyết hồng nhuộm đẫm, đỏ tươi yêu lệ cùng tuyết trắng thánh khiết tầng tầng điểm xuyến, cực hạn hoặc nhiên yêu dị.
146 Yêu tà nam tử chuyển thân hạ xuống trước mặt chúng nhân, mục quang tà mị hiện rõ khí phách cao quý bất khả xâm phạm. Đám võ lâm nhân sĩ lăn lộn quỵ rạp xuống đất ngẩng đầu nhìn yêu tà nam tử đứng lặng trước mặt, khí tức uy nhiếp khiến bọn hắn càng thêm kinh hoảng sợ hãi.
147 “Cung chủ ────” Tứđại tòa sửđồng thời kinh hãi bật thốt, mà Dạ Phi Yến trừng mắt không dám tin, hồng y nam tử vốn gần như không thể chiến thắng trong cảm nhận của hắn cứ như vậy vô lực ngã xuống trước mắt.
148 ──── Ngươi thương tổn ta một phần, Hách Liên Cô Tuyết sẽ phải thừa nhận gấp ngàn vạn lần thống khổ !
. . .
Mặc tử yêu quang trên móng tay đặt tại trước ngực Ám Dạ Minh tản ra độc mang thâm trầm, dần dần trở nên ảm đạm, cuối cùng chậm rãi tiêu tán.
149 Bóng đen trùng điệp giao thác bên trong đại điện, hắc sa nhẹ nhàng lay động, che lấp bóng người ngồi trên vương tọa tối thượng.
“Hách Liên Cô Tuyết đã bị độc công tâm, mệnh không còn bao lâu.
150 “Không được !” Bạch phát lão giả đột nhiên đứng lên, “Thượng cổ Thần Khí chỉ có thể để hai người bọn họ sử dụng, nếu rơi vào tay kẻ khác sẽ gây ra tai họa !”
“Kẻ nào ?” Lúc này Cô Tuyết đột nhiên bừng tỉnh.
151 *Thành ngữ ‘phong thanh hạc lệ’ lấy từ tích xưa: thời Tiên Tần, quân Phù Kiên ở phương Bắc bị quân Tấn đánh bại, trên đường tháo chạy nghe tiếng hạc kêu, lại ngỡ là quân Tấn truy đuổi; có ý nghĩa ‘sợ bóng sợ gió’, ‘thần hồn nát thần tính’.
152 Mừng sinh nhật Tiểu Đăng nhé, ai, hôm nay mới up đc chương mới
.
Không đến một tháng, võ lâm tranh chiến, thiên hạ đại loạn.
Tinh phong huyết vũ, đao quang kiếm ảnh, dân chúng lầm than, võ lâm nhân sĩ như ngồi trên đống lửa, tâm sinh sợ hãi.
153 “Hai người các ngươi đều thật nhẫn tâm !” Một thanh âm mềm nhẹ từ phía sau gốc cây truyền đến, có chút vô lực.
Lộng Nguyệt gắt gao nhấn lên vị trí trái tim đã đau đến chết lặng, cười khẽ tự giễu, “Là ta nhẫn tâm khiến hắn bị thương tổn.
154 Sương lạnh đem Đoạn Tình Nhai phủ lên một tầng mù mịt hồi lâu vẫn không tiêu tan. Qua màn sương mờ, loáng thoáng nhìn thấy một thân ảnh hỏa hồng yêu mị.
155 Năm ngày sau, tuyết phủ non sông, trời xanh cô tịch. Dãy núi kéo dài ngàn dặm tràn ngập bầu không khí hoang dã hiu quạnh, nhưng vẻ bề ngoài đó lại không thể nào che giấu tinh phong huyết vũ đang cuồng sát tứ phía.
156 Tinh quang ngọc toái, cát bay đá chạy, hoa đào phủ đầy khoảng không quét ngang biển lửa ngàn dặm, thiêu đốt cả màn đêm. Cuồng phong lăng loạn khắp bốn phía, vong linh không ngừng tan biến khỏi thế gian.
157 Một đạo tử quang xé tung sao trời, khỏa Cô Hoàng tinh đang rơi xuống được tử mang vờn quanh, tinh mang đã lụi tắt tại một khắc kia thoáng dấy lên tia sáng nhàn nhạt.
158 Khi Hách Liên Cô Tuyết tỉnh lại đã là ba ngày sau, tại thời khắc đôi hồng mâu khẽ mở, cả thế gian tựa hồ đều bừng lên sáng ngời.
Nam tử tuyệt mị yêu diễm ngồi dậy, mang theo thần tình băng hàn, buốt lạnh đến mức khiến người ta chùn bước.
159 Hàm Khải năm thứ ba, Tứ linh khai mở, thần thú hiện thế lại như phù vân đến vô ảnh đi vô hình, thánh tích cũng theo đó mà biến mất. Cùng năm, thượng cổ Thần Khí hàng thế, đồng dạng không rõ tung tích.
160 Hàm Khải năm thứ bảy, quốc chủ Lưu quốc băng hà, ‘Cửu thiên tuế’ Đông Phương Tuyệt vì ổn định triều chính mà bức bách chúng thần ủng hộ hắn đăng cơ.
Mùng bảy tháng ba, kinh thành, ba mươi trọng thần triều đình bị ám sát ngay tại gia phủ.