1 Mùa xuân Đào hoa phong tiêu tàn.
Dãy núi cao ngất vờn quanh bốn phía tạo thành một sơn cốc chìm trong mây khói mờ ảo, cánh hoa lác đác lay động phiêu vũ giữa không trung.
2 Ánh nắng rải rác xuyên qua từng phiến hồng phong lộ ra ráng đỏ rực rỡ, đem Túy Cảnh Hồng Uyển tô điểm thành một bức nhuyễn họa diễm lệ. (hồng phong: phong ở đây là cây phong)
Đây là vườn hoa có phong cảnh đẹp nhất Ngạo Thần Cung, lá cây tươi tốt, phù hoa lan tràn, khiến cung điện lầu các màu tuyết bạch điểm xuyết từng vệt huyết hồng.
3 Phượng loan đại điện hoa lệ mà không mất vẻ trang nghiêm, khí tức huyết tinh mà băng lãnh quanh quẩn lượn lờ, ngăn cách dương quang chiếu rọi mỹ cảnh bên ngoài điện, đặc biệt trầm trọng.
4 Rừng thưa bàng bạc sương khói, thuyền nhỏ phiêu phù theo dòng nước, Kinh Sư thành nơi cố đô phồn hoa vào cuối xuân như được nhuộm một màu xanh biếc ngập tràn sinh cơ.
5 Hồ sen bàng bạc sương khói, phản chiếu sắc trời nhợt nhạt mông lung một mảng sương mờ.
Bờ hồ sen kéo dài vài dặm, dập dờn mê ly cùng thanh u, từng gợn hơi nước tràn ngập không gian ngoài cung điện như tuyết quốc, phác nên vẻ mỹ lệ mộng ảo như tiên cảnh.
6 Một con đường nhỏ, cách tuyệt với Kinh Sư thành xa mỹ phồn hoa, ánh dương quang tà tà chiếu rọi, lộ ra từng đường cong âm lãnh. (xa mỹ: xa hoa lãng phí)
Lăng Nhật cùng Trác Phong khong hẹn mà cùng đến từ hai đầu Nam Bắc của tiểu đạo, hai người đưa mắt nhìn nhau, thần sắc nghiêm túc.
7 Trời nước một màu xanh biếc, ánh nắng vàng óng chiếu lên lương đình loang lổ toái ảnh, gió mát lay động hoa phục bằng cẩm tú của nam tử, thanh phật thủ ngọc trâm rực rỡ đong đưa.
8 Yên Vũ Lâu, Kinh Sư đệ nhất thanh lâu.
Tọa lạc bên bờ Bích Dao Hồ của Kinh Sư thành, xuân phong phất quần lam, thanh sơn ngọc quỳnh lâu.
Bích thủy đào hoa tung bay trong gió, như mưa bụi phiêu vũ trong Yên Vũ lâu thai, ở nơi đây có thể hưởng dụng vô tận nữ tử, mỗi người đều tài mạo song tuyệt.
9 @Hôm nay ta ta up muộn bên TCTP, xin bù 2 c Khuynh thế bonus cho chư vị, hết nhé, T3 tuần sau up tiếp một lượt Khuynh thế, hảo hảo chờ ta a
~Đám người trong lòng chấn động, nguyên bản tâm tình tràn ngập khủng hoảng bị tiếng vang trong trẻo dọa cho sợ run, đều cúi đầu không dám mở miệng.
10 Chương này ta tặng nàng Sakura, đã đủ 10 chương cho nàng đọc 1 lượt rồi đó, mau mau hảo hảo tạ thiếu gia ta
Chủ nhân của Yên Vũ Lâu!
Hay là, Yên Vũ Lâu đã quy về dưới trướng Ngạo Thần Cung?
Yên Vũ Lâu là Kinh Sư đệ nhất thanh lâu, hơn nữa chiếm giữ vị trí trọng yếu, mỗi ngày ngàn vạn dòng người lui tới, lữ khách tại Yên Vũ Lâu vung ngân lượng cùng hoàng kim chỉ vì cùng nữ nhân nơi này một đêm hoan hảo, huống chi còn có mỹ nữ khuynh thành như Hạ Ngâm Hà, càng đem giá trị của Yên Vũ Lâu đẩy lên đỉnh điểm.
11 Lệ phong nổi lên, như đao hàn kiếm nhận thổi vào đại sảnh, hiện tại đang vào đầu xuân, mà lúc này lệ phong phảng phất như gió lạnh thấu xương, đủ để tổn thương nhãn cầu, chúng nhân đều nheo lại hai mắt, lấy tay che chắn.
12 Hách Liên Cô Tuyết xoay người, hắn nhìn xuống Hàn Linh Xu ở trước mặt, khóe miệng vạch nên một nụ cười mê hoặc chúng sinh.
Hàn Linh Xu nhìn vào cặp mắt đẹp kia, cảm giác hô hấp tựa hồ muốn đình trệ, nàng căn bản không biết Hách Liên Cô Tuyết làm sao mà đến cạnh nàng, lúc này nàng giống như chìm vào mộng cảnh, người đang đứng trước mặt trở nên không chân thực.
13 Lời vừa nói ra, mọi thanh âm đều biến mất, một cái chớp mắt, mọi người liền hít thở không thông.
Tay cầm đại chùy của người nọ run nhè nhẹ, hô hấp dồn dập, hổ đảm khi trước vì một câu nói triệt để tiêu thất.
14 Lúc này, Vô Nhai đã mang đến hai vò rượu, Hách Liên Cô Tuyết mỉm cười, nhìn về phía Tư Đồ Không Thành.
“Tương tư lệ. ”
Anh mâu của Tư Đồ Không Thành vẫn nhìn cặp mắt thâm hồng, hắn cầm lấy một vò rượu, vừa muốn mở ra phong nê, liền nghe thấy có người hô lớn: (phong nê: giấy dán, tránh hơi rượu bay ra ngoài)
“Thiếu minh chủ, cẩn thận trong rượu có độc!” (mịe, ngu mới hạ độc lộ liễu như vậy)
“Ma đầu kia quỷ kế đa đoan, không cần uống!”
“Thiếu minh chủ, cẩn thận trúng bẫy của ma đầu, chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn sợ ma đầu kia hay sao?” (lấy đông hiếp ít – tinh thần muôn thuở của đám bạch đạo giả nhân giả nghĩa, ta khinh)
Hách Liên Cô Tuyết khóe miệng thản nhiên cong lên, mang theo thật sâu trào phúng, “Đúng vậy a, cẩn thận một chút vẫn hơn, ngươi nếu không cẩn thận bị ta độc chết, đám người trong này không phải thành ra không dằn lòng được sao?” Bọn võ lâm nhân sĩ dối trá.
15 Lệ ngân như thu thủy lăn dài, Hạ Ngâm Hà thâm tình nhìn Hách Liên Cô Tuyết, ánh mắt chứa chan ái luyến khôn cùng.
Đến tột cùng là vận mệnh đùa cợt hay hồng nhan họa thủy, người nàng ngày đêm mong nhớ đằng đẵng suốt ba năm, một câu, đủ để đánh nàng xuống vực sâu địa ngục.
16 Hết chuyện ở Yên Vũ Lâu, chuẩn bị đón chào sự xuất hiện của Lộng Nguyệt nào
~~Không khí lúc này dị thường xấu hổ, mọi người khó hiểu, rõ ràng là lưỡng đạo chi chủ xung khắc như nước với lửa, vì sao thần sắc đều quái dị như vậy.
17 Bầu trời quang đãng bao la, bích thủy mênh mông.
Tư Đồ Không Thành ngửa mặt uống cạn rượu trong đàn, giống như vĩnh viễn đều uống không đủ.
Mạt hồng ảnh yêu diễm kia vẫn quanh quẩn trong đầu, sáu năm qua, nguyên bản tưởng rằng có thể quên, nhưng với hắn mà nói, gặp lại so với tưởng niệm càng thêm tra tấn lòng người.
18 Mộc Tuyết Các, khói nhẹ thoáng bay.
Trong tẩm cung cực đại một màu tuyết bạch, hoa đăng kiều diễm treo khắp nơi.
Khí trời mờ ảo, hương phong như vụ.
19 “Đi ra ngoài. ”
Hắc y nữ tử còn chưa tiến vào đại môn tẩm cung đã nghe thấy từ bên trong một thanh âm lạnh lùng truyền đến, nhưng nữ tử không để ý, lập tức đi vào.
20 Bầu trời xanh ngọc bích, mây khói mênh mông, khe suối chảy róc rách như không cốc oanh minh.
Hách Liên Cô Tuyết tĩnh mịch mà đứng, gió mát thổi qua, hỏa hồng y sam phất phơ lay động, rực rỡ như hồng vụ phiêu vũ.