101 Hạ Đông Ngôn vô cùng khó chịu với công việc hộ lý của mình, nhưng không tới hai ngày anh lại chạy tới bệnh viện. Lần này còn mang theo hai cân đông trùng hạ thảo đến thăm hỏi, với điệu bộ anh mang theo đồ tới em không thể đuổi anh đi.
102 "Tìm hộ lý nam. " Hàn Niệm cau mày, trước đó anh đi toilet lầm bầm không muốn hộ lý giúp đỡ, ra vẻ đang giữ mình, giống như người khác nhìn anh một cái anh sẽ rớt một miếng thịt.
103 Bởi vì con nít luôn chơi đùa không có chừng mực, sợ thằng bé không biết nặng nhẹ ầm ĩ đụng tới vết thương của Đường Diệc Thiên, cho nên mãi đến khi vết thương của Đường Diệc Thiên tốt lên thật nhiều, Hàn Niệm mới dám dẫn Diệu Linh đến bệnh viện.
104 Nét mặt của Hàn Niệm đã trả lời câu hỏi của Tô Hải Mai, cô chỉ có sợ hãi, Tô Hải Mai cũng vậy, "Hoá ra cô không biết à?""Không. . . biết. " Hàn Niệm lắc đầu, đến bây giờ cô cũng không biết, thì ra cô không phải là "Cô", vậy cô là ai?"Cũng đúng.
105 Cô ngồi xuống, nhìn Hàn Phục Chu, cầm lấy ống nghe. Ngược chiều với ánh sáng, Hàn Phục Chu không nhìn rõ mặt cô, hơi lóa mắt. Nhưng ông đoán, chắc là cô đang cười.
106 "Ba. . . " Tiểu Diệu Linh dụi mắt, chui từ trong chăn ra. Sau khi ngủ trưa, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa hồng vừa mềm, tóc dựng đứng giống như một chú nhím con, thằng bé dùng nắm đấm nhỏ chống vào cái lưng bị mỏi, sau đó phịch một tiếng ngã về lại giường, vùi đầu vào chăn cọ xát, sau đó đó vểnh cái miệng nhỏ lên nói với Đường Diệc Thiên, "Con đói bụng.
107 Hàn Niệm nằm một giấc mơ thật dài, giấc mơ luôn rất đẹp, cô biết. Nhưng cô không thể không để mình vùng ra khỏi giấc mơ, vùng ra khỏi thế giới ấm áp và ngọt ngào đó, đi vào thế giới lạnh lẽo và tàn khốc.
108 Đóng cửa phòng bệnh lại, căn phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở ồ ồ. Trong một đêm dường như Hàn Phục Chu đã già đi rất nhiều, đôi mắt kiên quyết kia đã trở nên đục ngầu, ánh sáng trong mắt đã tan biến.
109 Tháng năm ở thành phố J, ở kỳ nghỉ của tuần lễ vàng khắp nơi đều đông đúc. Hàn Niệm không thích những chỗ nhiều người, cho nên đều ở nhà không muốn ra cửa.
110 "Sao trước đây tôi không biết tiệm pizza này?" Nơi này cách cao ốc của Thịnh Thế không xa, Đường Diệc Thiên thường đi ngang qua, nhưng lần đầu tiên vào tiệm này.
111 Xem phim xong, tài xế Hạ Đông Ngôn lại chịu mệt nhọc lái xe đưa Đường Diệc Thiên và Diệu Linh về nhà. Lúc gần tối, Hàn Niệm vừa ngủ trưa dậy, mở cửa cho bọn họ.
112 Hạ Đông Ngôn liếc sang nhìn cô, ánh trăng lờ mờ chiếu vào trên khuôn mặt trắng trẻo mộc mạc của cô, giống như nhuộm một lớp ánh sáng màu bạc, ấm áp và động lòng người, "Tiểu Niệm, em lúc đó, còn có em của hiện tại, đều rất đẹp.
113 Bảy giờ sáng, là Hàn Diệu Linh, à không, thời gian bạn học Đường Diệu Linh rời giường. Tuy từ lúc đi nhà trẻ đến giờ đã có rất nhiều ngày thằng bé dậy sớm, nhưng mỗi sáng dậy thằng bé đều làm nũng với mẹ, lăn mấy vòng trên giường, mới mè nheo bò dậy.
114 Rửa tay xong xếp hàng đến nhà ăn, Diệu Linh ngồi chỗ bên cạnh Tiểu Bàn, cô giáo lấy cơm cho các bạn nhỏ trước, sau đó đơm đồ ăn, ăn cơm xong sau đó mới ăn canh.
115 Lúc Đường Diệc Thiên chạy đến nhà trẻ, phụ huynh của Tiểu Bàn đã đến. Hai đứa nhỏ khóc nước mắt nước mũi đầy mặt, cộng thêm cùng té ra đất, tay nhỏ bé chà xuống đen thui.
116 Tuy những lời ba nói rất thâm sâu, Diệu Linh nghe không hiểu lắm, nhưng thấy ba tức giận, thằng bé biết có lẽ mình thực sự đã phạm lỗi. Ba có tức giận không, có không cần nó nữa không? Diệu Linh rất thích có ba bên cạnh! Vì để ba không giận, nó nghe lời cúi đầu xin lỗi Tiểu Bàn, "Tiểu Bàn, xin lỗi.
117 Sáng chín chiều năm, là thời gian đi làm việc tiêu chuẩn. Đã lâu Hàn Niệm chưa làm việc như vậy. Công việc ở toà soạn thay đổi hơn so với trước kia không ít, tuy làm phụ nữ như cô không muốn thừa nhận mình già, nhưng sự thực đã nói cho cô biết, dù cô không già, cũng là bị Out.
118 Tám giờ tối, là thời gian Diệu Linh xem TV. Trong phòng khách, bà Trần và Diệu Linh một già một trẻ xem Tây Du Kí say sưa. Đường Diệc Thiên nói chuyện với thư ký Lâm xong, lười biếng dựa vào sofa trong phòng ngủ, Hàn Niệm tắm rửa xong đi từ nhà vệ sinh ra, quấn khăn tắm trước ngực, bó chặt bộ ngực no đủ phình lên.
119 Lúc lần đầu tiên Hạ Đông Ngôn nhìn thấy Hạ Bồng Bồng, cả người cô đều có thịt màu đỏ rất ghê. . . đúng, cô là một cục thịt, vừa sinh ra đã là một cục thịt.
120 Cho nên Hạ Đông Ngôn không thích đứa em gái này chút nào, bởi vì không chỉ cô phiền phức, mà những phiền phức này còn biến thành trách nhiệm của anh! Anh là ai chứ! Hạ đại thiếu gia! Anh phải được những ngày ngợp trong vàng son, xa hoa dâm đãng! Chứ không phải ở nhà dạy dỗ một con bé.