61 Hàn Niệm nghĩ, nếu cô có thể lừa dối bản thân, nếu cô có thể chỉ nhớ tới quá khứ, cô muốn trở về thời gian nào nhất. . . Chỉ có thể trở về trong mơ. Cô trốn trong lầu hành chính để tránh tập thể dục với phát thanh, ánh mặt trời xuyên qua dây thường leo chiếu lên người cô đốm đốm, ngoài cửa sổ là tiếng nhạc vui nhộn.
62 Đã lâu Đường Diệc Thiên không ngủ được một giấc sâu như vậy, từ sau khi xa cô, trong khuỷu tay của anh luôn trống trơn, thường ngủ đến nửa đêm thì tỉnh lại, lúc ngồi dậy quần áo đã ướt sủng mồ hôi, man mát lành lạnh dính trên lưng, giống như đã bị cô mang đi hết hơi ấm.
63 Hai người đều mặc đồ thể thao giản dị, gương mặt của Hàn Niệm trắng ngần, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, vô cùng giống dáng vẻ lúc học đại học. Khi đó cô mơ ước sau khi cô lên đại học, có thể đi dạo trong sân trường với anh, cùng nhau học, cùng đi ăn cơm, tiếc là cô vừa mới vào đại học, thì anh đã nghỉ.
64 Đầu tháng ba, hoa anh đào lặng lẽ nở rộ. Đi từ hẻm nhỏ phía sau ra, có một con đường dốc, hai bên đường đều là cây anh đào, mỗi dịp đầu xuân, trên đường có đủ loại hoa.
65 Lúc Hàn Niệm đến xem như là bị áp giải tới, cho nên không có hành lý gì, đến mặc quần áo thế nào thì đi mặc quần áo thế nấy. Đường Diệc Thiên nhìn cô mặc từng cái quần cái áo vào, hận không thể xong lên xé nát hết quần áo của cô, chỉ là muốn thôi.
66 Tiểu Diệu Linh ủ rủ nằm trên giường bệnh, trên trán dán miếng hạ sốt, đôi mắt vốn sáng long lanh lúc này trống rỗng lại khép hờ một cách vô thần. Vào ban đêm thằng bé ho vô cùng dữ dội, mỗi một tiếng đều khiến lòng Hạ Đông Ngôn lo sợ.
67 Cuối cùng Diệu Linh cũng bình phục và xuất viện, sáng sớm Hạ Đông Ngôn đến giúp thu dọn này kia, thay vì nói đến giúp đỡ, không bằng nói bắt buộc phải đến.
68 Không phải mình, cũng không phải nhà họ Hạ, Đường Diệc Thiên rất tò mò, rốt cuộc Hàn Niệm tìm ai giúp đỡ. Không phải anh tự kiêu là mình có thể một tay che trời, nhưng anh không nghĩ ra ngoài Hạ Đông Ngôn, hiện nay còn ai vì Hàn Niệm mà đối nghịch với mình.
69 Chân của Đường Diệc Thiên đạp thắng lại, mở cửa bắt lấy cổ tay cô, "Tiểu Niệm, tôi không nhất định muốn ông ta chết, nhưng em không thể kêu tôi quên hết và đồng ý cứu ông ta ra, chẳng lẽ em không thể hiểu cho tôi dù chỉ một chút sao?""Nhưng tôi nhất định phải cứu ông ấy ra, chẳng lẽ anh không hiểu cho tôi dù chỉ một chút sao?" Hàn Niệm hỏi lại anh không thiếu một chữ, Đường Diệc Thiên im lặng.
70 Bình thuỷ tinh màu đen cổ ngắn vai tròn rơi xuống đất, một cái Absolut 100 thấy đáy, ngũ tạng lục phủ của Đường Diệc Thiên giống như bị nướng cháy, anh cười lạnh lùng.
71 Trên đường từ nhà tù Bắc Giao về nhà, đường xá xa xôi và dài đằng đẵng, Diệu Linh dựa vào lòng Hàn Niệm. Dọc đường cảnh xuân tươi đẹp, Hàn Niệm tựa vào cửa sổ ngắm phong cảnh, không có chút khó chịu.
72 "Hàn Niệm, em thật tàn nhẫn!" Ánh mắt của Đường Diệc Thiên sắc bén như dao, hung ác ép về phía cô, "Là tôi đã quá dịu dàng với em phải không? Để em cảm thấy bất cứ lúc nào em cũng có thể rời khỏi tôi, cảm thấy tôi không có giá trị gì phải không hả?""Sự dịu dàng của anh giống như tôi cho anh một cái mền sao?" Hàn Niệm cười khẽ, giống như nghe được một câu nói buồn cười, "Anh không thèm quan tâm đến tôi, sau đó lại bố thí cho tôi những thứ anh nghĩ là dịu dàng?"Cô vùng vẫy cổ tay, anh càng nắm chặt hơn, mi tâm cô giãn ra, nở nụ cười lạnh, "Hoá ra, đây là cách dịu dàng của anh?""Em còn chưa trả lời tôi câu hỏi tối qua.
73 Sau hai giờ chiều, Hàn Niệm đến đường Bình Hải. Diệu Linh nhớ Hạ Đông Ngôn đã từng dẫn mình đến đây. Lần đó mẹ đi rất lâu, nó vừa khóc vừa ầm ĩ, Hạ Đông Ngôn đã nói sẽ dần nó đi tìm mẹ, kết quả là thấy bà ngoại sói ở đây hung dữ với mẹ!"Mẹ, đây là đâu ạ?"Hàn Niệm hít sâu vào một hơi, dắt thằng bé đi vào, đi từng bước vào chỗ cũ, giống như đi vào thành trì đầy bụi gai, nhưng lúc này, cô còn dẫn theo con đi vào.
74 Sáng hôm sau Đường Diệc Thiên tỉnh, giường đã trống không. Anh đứng dậy đi ra khỏi phòng nhìn, Hàn Niệm đang đút Diệu Linh ăn dưới lầu. Trên mặt đều là nụ cười tự nhiên, giống như cuộc sống của cô thật sự rất vui vẻ và hạnh phúc.
75 "Tôi yêu anh! Từ năm mười lăm tuổi tôi đã yêu anh! Đến bây giờ tôi vẫn còn yêu anh, không có lúc nào tôi không yêu anh! Nhưng xin anh hãy nói cho tôi biết! Tôi.
76 Đường Diệc Thiên chưa từng nghe cô nói về chuyện hồi nhỏ của Diệu Linh, lúc này nghe vô cùng nghiêm túc, hận không thể bổ sung lại những thứ đã lỡ mất kia.
77 Cô tỉnh giấc, không còn khổ sở, cứ lẳng lặng dựa vào lòng anh, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ đã gần lú mặt trời. Sau khi yên tĩnh lại Đường Diệc Thiên chỉ khẽ nhắm mắt, không ngủ.
78 Trong mắt của Diệu Linh ba tuổi, hôm nay ba mẹ không có gì thay đổi, vẫn cười tít mắt như mấy hôm trước, bộ dạng vô cùng vui vẻ! Nhưng hôm nay bọn họ quên đưa nó đến nhà trẻ, có phải vui quá rồi quên không?Hơn nữa mẹ còn ngủ nướng nữa, đến chiều mới dậy! Diệu Linh nghĩ, không lẽ mẹ cũng giống mình, hôm trước chơi quá hưng phấn, nửa đêm không cẩn thận đái dầm? Mỗi lần nó đái dầm nó sẽ ngủ nướng, luôn ở trong chăn không chịu đứng lên, sợ bị người khác phát hiện, rất xấu hổ!Lúc ăn cơm tối, Diệu Linh nhịn không được nhìn mẹ mấy lần, cô hơi đỏ mặt, dáng vẻ vô cùng ngượng ngùng, chẳng lẽ thực sự xấu hổ giống như Diệu Linh?Nghiêng đầu nhìn ba, ba không lúng túng, chỉ cười, có phải ba ăn rất ngon không? Diệu Linh tò mò dùng đũa gắp gà hầm hạt dẻ ba đang ăn.
79 Chạy xe về nhà giao Diệu Linh cho bà Trần trước, Đường Diệc Thiên quay về phòng thay quần áo, Hàn Niệm đứng chần chừng ở cửa phòng. Chơi với Diệu Linh cả ngày, trên quần áo đã dính đầy bùn đất và cỏ, anh thay áo bông rồi đi ra.
80 Hàn Niệm nhấn rõ từng chữ, mỗi một chữ đều đánh vào mặt Thẩm Du, giống như bàn tay vô hình tát vào cô ta, lúc trắng lúc xanh. "Thẩm Du!" Thẩm Diễm Thu hét lớn, cũng không thể kéo Thẩm Du đang giận không kiềm chế được, trước giờ cô ta luôn nhanh mồm nhanh tay, cầm lấy ly trà hất về phía Hàn Niệm.
Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Teen
Số chương: 115