21 Lý Trạch Khôn dậy sớm, mơ màng lấy di động xem đồng hồ, mới hơn năm giờ. Hắn tìm weixin chủ nhiệm của Đào Nhiên nhắn tin xin nghỉ. Hôm nay thứ bảy, vốn chỉ có tiết vào buổi sáng, Lý Trạch Khôn định đưa Đào Nhiên ra ngoài đi dạo.
22 Kiều Minh đẩy gọng kính lên, vắt chéo đôi chân dài: “Tôi đã nghe nói trong một khoảng thời gian dài, chỉ là có vài tin tức mới có gần đây thôi, dù sao cậu đây gây ra động tĩnh cũng không nhỏ.
23 Mãi đến khi Lý Trạch Khôn rời đi rất lâu Đào Nhiên mới chậm rãi hồi thần. Cậu đã bị đông cứng đến chết lặng, không đứng lên nổi. Nước đá tan chảy dọc theo bắp đùi, cậu cúi xuống nằm nhoài bên bồn tắm trơn nhẵn, đến sức để khóc cũng không có.
24 Lý Trạch Khôn cảm giác máu toàn thân đều trào ngược lên đầu, trong tai chỉ toàn tạp âm ong ong. Y bình tĩnh bước ra ngoài, tầm mắt dừng trên TV trước tiên, trong nháy mắt viền mắt đỏ ửng.
25 Sau khi cơm nước xong xuôi Lý Trạch Khôn ngồi ở sô pha mở máy tính kiểm tra báo cáo, còn Đào Nhiên đi rửa bát đũa. Mới hơn bảy giờ, bên ngoài trời cũng không tối lắm.
26 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đào Nhiên bắt đầu lên lớp bình thường, những chén thuốc kia đều lấy ở chỗ Lão Uông, một ngày hai lần.
27 Đào Nhiên phát hiện Kiều Dã có gì đó là lạ. Cậu ta rất thích tìm chuyện để lảm nhảm với mình, ánh mắt cũng như hoá hình quấn lên người.
28 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cách chủ nhật còn ba ngày, Đào Nhiên bắt đầu suy nghĩ nên đưa quà gì cho Kiều Dã.
29 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gã đàn ông kia mất một hồi lâu mới chật vật bò dậy, ban đầu còn lầu bầu muốn tìm người giết hai người họ, đến khi vừa nhìn thấy mặt Kiều Dã thì tỉnh rượu ngay: “Kiều…Kiều nhị thiếu gia?”
Kiều Dã không biết người này, cười lạnh trả lời: “Không dám.
30 Buổi chiều Kiều Dã được mời nghỉ nửa ngày, cũng không biết là đi đâu. Đào Nhiên có hơi không quen với sự vắng vẻ bên cạnh. Nếu cậu có ưu tư thì sẽ không ổn định lắm, cơm tối cũng không ăn.
31 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đầu Đào Nhiên đau nhức, bị hành hạ đến nửa đêm mới ngủ được.
32
Lý Trạch Khôn cầm lấy cặp sách của Đào Nhiên, nắm một tay cậu dẫn lên lầu hai. Nhân viên phục vụ đẩy cửa một phòng riêng lớn ở cuối hàng lang ra. Trong lúc nhất thời đầu Đào Nhiên ầm một tiếng, đây đâu phải là ít người như Lý Trạch Khôn nói?
Chắc là người bên trong đã tới đông đủ cả, nhìn qua thì không còn ghế trống, người quen mặt có không ít, nhưng không quen thì nhiều hơn.
33 Hết thảy mọi chi tiết nhỏ đã từng quên cũng dần dần rõ ràng. Rốt cuộc Đào Nhiên đã hiểu rõ tại sao Lý Trạch Khôn lúc lạnh lúc nóng, trong ánh mắt nhìn về phía cậu thường xuất hiện sự đấu tranh và thất thần.
34 Lý Trạch Khôn đưa Đào Nhiên vào bệnh viện, tìm người thu xếp xong rồi lại đi. Lúc lần nữa ngồi trên xe hắn luôn cảm thấy đây không phải là sự thực.
35 Thực sự kỳ lạ. Đào Nhiên trở mình, cậu ước ao mình có thể trở thành người khiến Lý Trạch Khôn yêu đến mức này, yêu đến mức không cho phép người khác nói một câu, yêu đến mức chỉ vì mình có một chút tương tự với người ấy mà cũng có thể được đối xử vô cùng vô cùng tốt.
36
Ánh mắt Đào Nhiên dần dần rời rạc. Cậu chiếm cứ thân thể người khác, vì thế cũng phải gánh chịu cuộc sống và đánh đổi tương ứng, đúng không?
Cậu nỗ lực tồn tại ở thế giới này, mệt mỏi như vậy, khổ cực như vậy, là vì cái gì? Cái gì cũng không đáng.
37 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không khí trong căn phòng bệnh hơn hai mươi mét vuông này đột nhiên loãng đi, Lý Trạch Khôn vụt đứng dậy.
38 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đào Nhiên bị thương không nhẹ, lúc mới vào bệnh viện phải khâu lại.
39 Kiều Minh mặc một chiếc áo khoác mỏng thắt eo màu xám đậm, dáng người thanh nhã thẳng tắp. Gã nhìn chằm chằm khiến lông tơ Đào Nhiên dựng đứng hết lên.
40 “Kiều gia, gần xong chưa?” Sở Giang Viễn gõ cửa đi vào, mày kiếm nhíu chặt: “Vừa nãy chú Tư của Trường Long gọi điện cho tôi, hai kế toán tài khoản bị mang đi điều tra.