41 Đào Nhiên đột ngột đứng dậy, động tác cậu chưa bao giờ quả quyết nhanh nhẹn đến vậy. Cậu vươn mình xuống giường đẩy Lý Trạch Khôn rồi đi về phía cửa, chân trần đạp trên mảnh bát vỡ, máu tươi và nước canh đầy mỡ hoà với nhau, tạo thành một vệt màu đỏ sậm kéo dài.
42 Đến cuối cùng ý thức của Đào Nhiên đã không còn rõ ràng, toàn thân mẫn cảm đến độ chạm vào là run lẩy bẩy, ôm chặt lấy cổ Lý Trạch Khôn lộn xộn xin tha.
43 Lý Trạch Khôn vứt điện thoại lên sô pha, bước chân vội vàng lộn xộn. Một quãng đường ngăn ngắn đến phòng ngủ mà đầu óc hắn đã trải qua vô số ý nghĩ hỗn loạn.
44
“Chính là gã?” Ánh mắt Lý Trạch Khôn cũng không dừng trên gã đàn ông mặc quần áo sặc sỡ kia, chỉ nhíu mày nhìn quản lý một cái, ngữ khí không lạnh không nóng: “Gã có thể nói chính xác không?”
“Không thành vấn đề đâu Lý thiếu.
45 “Cái gì cũng đem ra so với Trình Hạ, con mẹ nó cậu có thể có chút tiền đồ được không!” Lý Trạch Khôn có hơi tức giận, nhưng không thể nào phân rõ rốt cuộc hắn đang để ý đến trào phúng của Đào Nhiên, hay là vì cậu tự hạ thấp chính mình.
46 Đào Nhiên sửng sốt một chút, hô hấp vô thức dừng lại. Cậu nhìn thấy Giả Minh Hiên kinh ngạc liếc nhìn mình qua gương chiếu hậu, sau đó nhanh chóng nghiêng người sang phía Đường Hảo nhấn khoá cửa xe lại.
47
“Có chuyện thì từ từ nói, không đáng sỉ nhục người ta như vậy. ” Đường Hảo cau mày đến kéo tay Kiều Dã: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Kiều Dã xô Đường Hảo một cái: “Không chơi thì cút!”
Lúc giãy dụa dép lê của Đào Nhiên đã rơi mất, vết thương dưới sự kích thích của chất cồn lại chảy máu.
48 Kiều Dã mơ thấy một cơn ác mộng. Cậu ta chạy trốn dưới trời nắng chang chang, toàn thân cậu ta bỏng rát vì nóng. Cậu ta hất văng nguồn nhiệt trên người ra, chỉ lát sau nó lại xáp đến.
49 Sau nửa đêm Kiều Dã không thể ngủ yên ổn. Cậu ta không ngốc, biết nếu Lý Trạch Khôn muốn tìm người thì chỗ này không hề bí mật, có thể kéo dài được một đêm một ngày đã là nhiều rồi.
50 Lúc Kiều Dã mở cửa phòng ngủ ra thì Đào Nhiên đã thức dậy. Cậu mặc bộ quần áo Kiều Dã đã đặt ở cuối giường, bởi vì vóc người quá gầy gò mà cái áo phông trắng cậu mặc trông rất rộng.