1
Đêm đó, một nhóm người lướt qua rừng cây, lá khô bụi bay mịt mù sau mỗi bước chân của họ. Trên lưng người cầm đầu có mang theo một hài đồng.
Hài đồng ước chừng sáu, bảy tuổi, gió lạnh thấu xương gào thét bên tai nhưng hắn ngoảnh mặt làm ngơ.
2 Sau khi một đám người rời đi, xung quanh lần thứ hai rơi vào yên tĩnh, xa xa truyền đến tiếng nói của người gõ mõ cầm canh, tưởng như những gì mới xảy ra chỉ là ảo giác.
3
Mục Tử Minh bị đánh thức bởi một tràng tiếng gõ cửa. Hắn khó khăn mở mắt ra, giờ vào lúc giữa trưa, cả gian phòng sáng bừng lên nhờ ánh nắng
« Tiểu thiếu gia, đã đến lúc rời giường.
4 Mục Tử Minh dùng đũa chọc lên bên cơm một hồi đến mức miếng khoai sọ mềm nhũn, đưa thức ăn vào miệng không có cảm giác, không biết ăn trong bao lâu. Đến lần thứ hai ngẩng đầu lên, Diệp Cuồng Ca cùng Mực Tử Thanh đã rời đi.
5 Khi Diệp Cuồng Ca tỉnh lại thì nhận ra y đang ở trong một căn phòng xa lạ, đỉnh đầu là màn che vàng nhạt, dưới thân là chiếc giường mềm mại, nội thất trong phòng đều được trang trí trang nhã.
6 Diệp các cách Diệp gia năm dặm, mấy ngày nay Diệp Cuồng Ca phần lớn thời gian đều ở Diệp Các xử lý sự vụ, chỉ có buổi chiều dùng bữa tối mới có thể về Diệp gia.
7 Mục Tử Minh cùng Mục Tử Thanh trở nên bận rộn kể từ khi theo Hạ Vân Tuyên học tập. Hai người họ vô cùng vất vả, không ngừng tranh giành cấu xé lẫn nhau.
8
Thời gian thấm thoát trôi qua, đảo mắt một cái đã bốn mùa thu trôi qua.
Trên bàn vẫn đầy đủ ba bộ bát đũa, nhưng chỉ là thiếu mất một người
Thiếu niên Mục Tử Thanh đã trưởng thành một công tử văn nhã, chỉ là gương mặt có hơi nhợt nhạt cùng với thân hình thon gầy mà để lộ ra bệnh trạng.
9
Ngày hôm đó nắng nhẹ, Diệp Cuồng Ca nhân lúc rảnh rỗi, mang theo hai đứa con tới quán rượu của Tiết Tích Dương
Trên bàn rượu, Mục Tử Minh chỉ lặng lẽ xới cơm cho Diệp Cuồng Ca, hờ hững nhìn hai bên trái phải của y bị chiếm bởi Mục Tử Thanh và Tiết Tích Dương.
10 Con trai qua đời, linh đài Diệp gia lại có thêm một bài vị, thời gian thấm thoát, dù người hầu có tỉ mỉ lau chùi đến mấy, bài vị vải trắng cũng không tránh khỏi việc cũ kỹ đi theo năm tháng.
11 Cũng bởi vì Tiết Tích Dương chạy đến tìm Mục Tử Minh, nói rằng Diệp Cuồng Ca lỡ hẹn cùng hắn uống rượu vào giờ thân. Nhờ thế mà Mục Tử Minh mới biết đối phương mất tích, cũng may là hắn bí mật nuôi dưỡng rất nhiều thuộc hạ, nên sớm tìm được sào huyệt của Thủy Xuyên Vân.
12 Trong lòng Diệp Cuồng Ca thấp thỏm bất an, lần trước y đã quá nóng giận, trực tiếp cùng Mục Tử Minh đoạn tuyệt quan hệ. Giữa tình thế ngàn cân treo sợi tóc này mà đắc tội với đối phương, rõ ràng không phải lựa chọn sáng suốt.
13
Diệp Cuồng Ca có thể cảm nhận được Mục Tử Minh đã mất kiểm soát, vẻ âm hiểm của đối phương để lại trong lòng y một hồi chuông mãnh liệt, Diệp Cuồng Ca nhất thời đẩy Mục Tử Minh ra, tìm cách trốn thoát
Mục Tử Minh dĩ nhiên không cho y dễ đạt được ý nguyện như thế, hắn lấy ra dải lụa, trói hai tay Diệp Cuồng Ca để lên đầu giường, triệt tiêu tất cả cơ hội phản kháng của y.
14 Tỉnh lại lần nữa, Diệp Cuồng Ca cảm thấy toàn thân đau nhức, cả người đầy dấu hôn xanh tím, hai điểm hồng trước ngực bị áo gấm mỏng ma sát, liền gây nên một trận đau nhức.
15
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim lảnh lót, không cần mở mắt cũng biết bên ngoài đã sáng choang.
Diệp Cuồng Ca không thèm đếm xỉa đến bàn tay đang tiến vào vạt áo hắn, lại trở mình tiếp tục ngủ.
16
Diệp Cuồng Ca nắm chặt kiếm, nhớ lại kiếm pháp trước đây, ra sức đâm về phía Mục Tử Minh.
Đối phương lập tức né đòn, động tác của Mục Tử Minh quá nhanh, khiến y hầu như không thấy rõ.