1 Nếu muốn hỏi quốc gia nào trên thế giới chú trọng việc ăn uống nhất, đáp án nhất định là: Trung Quốc.
Là một quốc gia có lịch sử lâu đời từ hàng ngàn năm, “Dân dĩ thực vi thiên” đúng là câu nói chính xác để miêu tả tình yêu của người Trung Quốc đối với ẩm thực, còn có rất nhiều phong tục ẩm thực khác nhau.
2 Đường Lân trợn tròn mắt nhìn xem nóc giường, hắn đã không muốn nói cái gì. Xem ra ông trời muốn trêu chọc hắn mới đưa hắn đến nơi xa lạ này, ít nhất cũng không phải quốc gia hắn biết.
3 Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, Đường Lân đã ở triều đại này được hai năm, thân thể hiện nay của hắn cũng khoảng ba tuổi.
Có một câu nói như thế này, muốn một người học được ngôn ngữ của một quốc gia cách nhanh nhất chính là đem hắn ném tới quốc gia kia sống mấy tháng.
4 Có một số người đã được định trước kết cục, không cách nào thay đổi. Tựa như Tử Vũ Hân một thân độc sủng, tại hậu cung ăn thịt người này, vô cùng kiêu ngạo rất dễ bị người ghen ghét, bị người ghen ghét kết cục chính là họa sát thân, mà ở trong hoàng cung có rất nhiều sơn dương thế tội.
5 Từ sau chuyện xảy ra ở ngự hoa viên, Di Nguyệt Thụy phát hiện sự tự do của mình tựa hồ bị hạn chế. Đương nhiên không ai dám cấm đoán Thất điện hạ của Y Vân vương triều, chỉ là vô luận hắn đi tới chỗ nào đều có một đống người đi theo, điều này khiến Di Nguyệt Thụy có cảm giác rất không thoải mái.
6 Tuy rằng đã nói như đinh đóng cột với Di Nguyệt Lãnh là không thành vấn đề, nhưng trong lòng Di Nguyệt Thụy vẫn có chút lo lắng.
Vì chính sách khoan dung của Di Nguyệt Lâm, lão sư của các hoàng tử mắt nhắm mắt mở cho qua việc học hành của Di Nguyệt Thụy.
7 Di Nguyệt Lâm đối với biểu hiện của các nhi tử cảm thấy thoả mãn, nhất là bài thơ đơn giản của tiểu nhi tử mượn ánh trăng giãi bày nỗi nhớ quê hương, không tệ không tệ.
8 Trông ngày trông đêm, rốt cục Di Nguyệt Thụy cũng đợi được qua ba ngày.
Trong ba ngày này, công việc chính của Di Nguyệt Thụy là chuẩn bị, đầu tiên là bảo Tiểu Đắng Tử đến y phường làm một bộ thanh sam, nhưng khi lấy về thì bị Di Nguyệt Lãnh bắt gặp, thấy biểu hiện không hài lòng của y, Tiểu Đắng Tử phải quay lại y phường chỉnh sửa.
9 Bị chúng nữ tử vây quanh, Di Nguyệt Lãnh cũng không thư thái như vậy, chỉ thấy khí tức của hắn chậm rãi lạnh xuống, nào còn bộ dáng tao nhã như khi nhìn Di Nguyệt Thụy.
10 Cơm trưa được diễn ra trong tình huống tương đối đặc sắc.
Bởi vì xuất môn bên ngoài, Di Ngyệt Thụy cũng không muốn có nhiều quy củ như vậy, liền bảo Tiểu Đắng Tử và Lôi Tư Nghị ngồi cùng một bàn ăn.
11 Đi vào khách điếm, bởi vì nghĩ ngày mai còn phải du ngoạn một ngày, nhóm người Di Nguyệt Thụy dự định thuê ba gian phòng. Chưởng quầy nhìn kim nguyên bảo trước mắt mà hai mắt sáng lên.
12 Thấy mọi người rời đi, Di Nguyệt Thụy lập tức quay đầu nịnh nọt Di Nguyệt Lãnh, “Lãnh – ”
Di Nguyệt Lãnh khiêu mi, “Buổi tối muốn ra ngoài, nhưng lại không muốn người khác đi theo?”
“Oa – Ngươi hiểu ta quá, không ai hơn được Lãnh.
13 Kỳ thật cũng không thể trách vì sao Di Nguyệt Thụy ỷ lại vào Di Nguyệt Lãnh. Lúc hắn là Đường Lân, hắn là con nhỏ nhất của Đường gia, đương nhiên được mọi người cưng chiều, cho dù đã có sự nghiệp riêng nhưng hắn vẫn có thói quen làm nũng với người nhà.
14 Lôi Tư Nghị giống như người tàng hình đứng bên cạnh đột nhiên hướng Di Nguyệt Lãnh bẩm báo:“Đại thiếu gia!”
Di Nguyệt Thụy nghe được thanh âm của hắn chuyển hướng Di Nguyệt Lãnh, làm sao vậy?
Di Nguyệt Lãnh để chén trà trong tay xuống, đứng lên, cho Di Nguyệt Thụy một cái công đạo: “Ta cùng Lôi Tư Nghị ra ngoài, ngươi cùng Tiểu Đắng Tử ở đây chờ chúng ta trở về, chỉ trong chốc lát.
15 Di Nguyệt Thụy nhắm chặt hai mắt nằm trên mặt đất, chờ đợi đau đớn xuất hiện, hiện tại hắn chỉ hy vọng không quá đau là được.
“Keng!” Không có cảm giác đao chém xuống người, ngược lại nghe thanh âm binh khí rơi xuống đất.
16 Tiểu Đắng Tử vừa định tham kiến đã bị Di Nguyệt Lãnh trừng mắt sợ tới mức không dám lên tiếng, Di Nguyệt Lãnh phất phất tay bảo hắn đi xuống trước.
“Vì sao nói thái tử có luyến đồng phích?” Nhìn thấy Tiểu Đắng Tử lui xuống, Di Nguyệt Lãnh mở miệng hỏi, luyến đồng phích có ý gì hắn hiểu.
17 Lôi Tư Nghị đi theo Di Nguyệt Lãnh rời khỏi Hồng Hiên cung không xa, đứng lại.
Di Nguyệt Lãnh nghe được tiếng rống giận truyền ra từ Hồng Hiên cung, tâm tình vô cùng thư sướng, khóe miệng câu dẫn nụ cười nhẹ.
18 Ngày hôm đó, Di Nguyệt Lãnh hạ triều, ngẫm lại chính mình hôm nay tựa hồ rất nhàn rỗi, vậy đến chỗ tiểu nhân nhi bồi dưỡng cảm tình a. Do đó y bảo mọi người lui xuống, xoay người đi đến Hồng Hiên cung.
19 Di Nguyệt Lãnh chậm rì rì đi tới phòng khách, thấy Di Nguyệt Thụy mặt mày hung dữ ngồi ở chủ vị uống trà – hạ hỏa.
Tiểu Đắng Tử ở một bên hầu hạ, ngẩng đầu chỉ thấy Lôi Tư Nghị cầm khối băng lộ ra khuôn mặt đau khổ, nghi hoặc – làm sao vậy?
Lôi Tư Nghị nhìn khối băng trong tay – lạnh chết !
Tiểu Đắng Tử không nói gì – ngu ngốc.
20 Di Nguyệt Thụy nổi giận đùng đùng đi đến ngự thư phòng, Lôi Tư Nghị cùng Tiểu Đắng Tử cẩn thận đi theo phía sau.
Lôi Tư Nghị lay lay Tiểu Đắng Tử: “Ngươi nói, tại sao thất điện hạ muốn nữ nhân a?”
Tiểu Đắng Tử mắt nhìn Lôi Tư Nghị, sao người này hay hóng hớt như vậy.