21 Hai ngày sau đó, Di Nguyệt Lâm hạ chỉ để thái tử thay mặt đế vương đi tuần, thất điện hạ đi theo, một ngày sau lên đường. Đồng thời thái giám đến tuyên chỉ đưa cho Di Nguyệt Thụy một khối lệnh bài.
22 Ngày kế, lúc thái dương chậm rãi dâng lên từ đằng đông, hai mã xa rời khỏi hoàng cung Y Vân, thân xe là do gỗ bình thường chế thành, hai con ngựa kéo xe cũng là loại người bình thường nuôi trong nhà dùng để chở hàng, trước xe ngựa là hai người vận áo choàng hắc sắc, mang theo mũ sa.
23 Ngồi ở trong xe ngựa, Di Nguyệt Thụy bắt đầu hứng phấn mà nhìn phong cảnh ven đường, nhưng một lúc sau hắn liền mất đi hứng thú, không khác hiện đại là mấy, cây cỏ chỉ nhiều hơn một chút mà thôi.
24 Trong lúc nhất thời trên bàn cơm yên tĩnh không tiếng động, chỉ có thanh âm ngẫu nhiên của chiếc đũa va chạm. Di Nguyệt Lãnh nhìn nhìn đồ ăn, sau đó gắp một khối thịt heo cho vào bát của Di Nguyệt Thụy, “Ăn nhiều một chút.
25 Lưu công tử chạy như bị lửa cháy sau mông về phủ huyện ý, người đi đường nhìn thấy đều tránh né, lại thấy sắc mặt hắn, trong lòng cười thầm.
Lưu huyện úy đang đọc tín thư trong thư phòng, lông mày khoá chặt, nếu như trên thư viết là thật, vậy hắn phải cẩn thận hơn.
26 “Ai – ” Thiếu niên ngồi ở trước bàn nhìn chằm chằm quả táo trên tay thở dài.
“Tiểu công tử làm sao vậy? Có nơi nào không thoải mái sao?” Tử Yên lo lắng hỏi tiểu nhân nhi có vẻ hữu khí vô lực.
27 Di Nguyệt Thụy đứng trước một tòa lầu, cười dương dương đắc ý – ân, hừ, ngươi không mang ta đến, chẳng lẽ ta không tìm được.
Lôi Tư Nghị cùng Tiểu Đắng theo ở phía sau cúi đầu nhìn mũi chân của mình – bọn họ không biết cái gì, không biết cái gì cả, phi lễ vật thị, phi lễ vật thính!
Lưu Thủ Nghị đứng ở một bên phe phẩy chiết phiến nhìn Di Nguyệt Thụy cười thẳng thắn – xinh đẹp a, thật sự là mỹ nhân a, lớn lên chút nữa sẽ trở thành kẻ gây tai hoạ a!
“Ơ – ta nói, sao gần đây Lưu công tử không đến đây nha, khiến các cô nương nhà ta đều trà không muốn uống, cơm không muốn ăn nha!” Một nữ tử từ trong lầu đi ra, ngả vào bên cạnh Lưu Thủ Nghị.
28 Di Nguyệt Lãnh cúi đầu nhìn tiểu nhân nhi vỗ vỗ ngực mình, nhìn thấy mặt của hắn thì tức giận càng tăng: “Thụy nhi đùa rất vui vẻ đúng không?”
Nhìn nụ cười ôn nhu trên mặt Di Nguyệt Lãnh, Di Nguyệt Thụy mất tự nhiên rụt cổ lại, sao hắn cảm thấy nhiệt độ càng ngày càng thấp, “Khá vui, khá vui!”
Vươn tay nhẹ nhàng quét qua mặt hắn, Di Nguyệt Lãnh đem ngón tay mở ra cho hắn nhìn, “Ta thấy không phải khá vui, mà là vui đến quên cả trời đất!”
Di Nguyệt Thụy nhìn ngón tay trước mặt mình, chỉ thấy ngón giữa có một chút hồng, như son môi của nữ tử, chẳng lẽ là vừa rồi Thủ ma ma để lại chứng cứ phạm tội? Vội vàng lấy tay lau lau, quả thật một tay đỏ ửng, trong lòng Di Nguyệt Thụy thầm hận Thủy ma ma sờ nhiều như vậy làm gì, lẽ nào không đòi tiền sao.
29 Nghe được thanh âm rất nhỏ từ ngoài cửa sổ truyền đến, Di Nguyệt Lãnh mở mắt. Những tia sáng mỏng manh xuyên qua kẽ tay, tiểu nhân nhi trong lòng y cong cong khóe môi ngủ thập phần an ổn, nếu như thân thể của hắn không cứng ngắc như vậy, có lẽ y có thể tin tưởng tiểu nhân nhi trong ngực thực sự ngủ say.
30 Hai ngày sau, Di Nguyệt Lâm phái quan viên tới tiếp nhận, Di Nguyệt Lãnh gặp qua sau tỏ vẻ thoả mãn. Vì vậy phân phó nhóm người Tiểu Đắng Tử bắt đầu chuẩn bị hành lý , nên mang thì mang, muốn ăn gì thì tranh thủ ăn.
31 Y Vân vân vương triều có dòng chảy chính là Vô Tử hà, do mấy nhánh sông đổ về mà lớn nhất là Lộc hà, gọi là Lộc hà bởi vì cửa của con sông này thuộc phạm vi Lộc thành, tương truyền nhiều năm trước kia Lộc thành có rất nhiều rất nhiều hươu, sau này không biết vì lý do gì hươu ở nơi này lần lượt biến mất, về sau đế vương liền đổi tên nơi này là Nhã Đan thành.
32 Trong lòng nhóm người Tiểu Đắng Tử thật cảm động a, rốt cục rốt cuộc không cần chịu áp suất không khí thấp, trời lúc nóng lúc này thực không chịu được.
33 Nửa đêm, lầu ba đột nhiên vang lên tiếng đập cửa. Cửa chậm rãi mở ra, nhưng là từ một phòng khác, là phòng của Ảnh Nhất: “Vị công tử này, muộn như vậy tìm chủ tử nhà ta chuyện gì?”
Nguyên lai là nho nhã nam tử đang đứng trước phòng chữ Giáp.
34 Di Nguyệt Thụy tỉnh lại thì phát hiện mình nằm ở trên giường, trong lòng không khỏi ảo não – vì sao mỗi lần người té xỉu đều là hắn, thật sự là mất thể diện!
Ngẩng đầu chỉ thấy Di Nguyệt Lãnh ngồi ở bên cạnh bàn, tay cầm một chén trà tự tiếu phi tiếu nhìn mình, Di Nguyệt Thụy “hống!” một tiếng đỏ bừng cả khuôn mặt, thẹn quá hoá giận cầm lấy gối trên giường ném tới: “Ta cho ngươi cười, răng trắng phải không?”
Gối đầu bị Di Nguyệt Lãnh dễ dàng tiếp được, đặt chén trà xuống rót thêm một lần nữa, đi tới, đem gối đầu quăng trên giường, đem chén trà đặt trước miệng Di Nguyệt Thụy: “Uống miếng nước a.
35 Nhóm người Di Nguyệt Lãnh được hạ nhân dẫn đến chỗ ngồi, ở đó đã có bảy người an vị , bọn họ thỉnh thoảng ngắm ngắm Di Nguyệt Lãnh, nhưng ngại vẻ mặt lạnh băng của y nên không dám tiến đến bắt chuyện.
36 Đợi cho tất cả mọi người cơm nước xong bắt đầu xỉa răng nói chuyện phiếm thì, Ảnh Nhất và Ảnh Nhị vừa về tới.
Đoàn người thấy trong tay Ảnh Nhị cầm cái gì đó, thậm chí muốn cười.
37 “Triệu công tử!” Thanh âm Di Nguyệt Lãnh có chút cao lên.
Triệu Thanh Phong bị gọi hồi thần, nhìn hành vi thân mật của bọn họ cũng có chút đỏ mặt.
38 Di Nguyệt Thụy bị bịt miệng mũi vốn định giãy dụa, lại đột nhiên nghe được một thanh âm, đó là thanh âm cửa bị đẩy ra. Phản ứng đầu tiên trong đầu Di Nguyệt Thụy là: “Có kẻ trộm!” Sau đó nội tâm nén giận – trị an ở cổ đại thật không an toàn, ở hiện đại an toàn hơn nhiều.
39 Di Nguyệt Lãnh ôm Di Nguyệt Thụy trực tiếp lướt qua mọi người, đi về hướng chủ vị ngồi xuống, sau đó dùng ánh mắt ý bảo Ảnh Nhất. Ảnh Nhất minh bạch gật gật đầu, đứng phía trước.
40 Di Nguyệt Thụy mơ mơ màng màng cảm giác được thân thể đang không ngừng kinh hoảng. Lắc lư? Cái cảm giác này khiến Di Nguyệt Thụy có chút thanh tỉnh, nhưng vẫn bị chu công giữ lại hết sức.