21 Nắng ban mai lại lên, lá xào xạc trên con phố thân quen. Mang trên người một bộ đồng phục trắng viền đỏ, có cổ, caravat màu đỏ thẩm, nó lại đến trường với châm ngôn “ NGỦ, NGỦ và NGỦ”Nó phải đến trường để trôi qua cái tuổi 18, bằng đại học nó học vượt lớp đã có đầy đủ.
22 ~~ 1 năm sau ~~1 năm để chứng minh tình cảm của hai chúng nó…1 năm để biết tình cảm ấy là bất diệt qua thời gian1 năm để Thư và Duy sống trong hạnh phúc của đôi lứa yêu nhauNăm nay bọn nó đã bước sang tuổi 18Qua 1 năm nhưng 4 đứa vẫn không thay đổi gì mấy.
23 Hôm nay đã là thứ sáu, một ngày đẹp trời với nắng và gió…Thời gian này chúng nó ngoài việc đến lớp ra còn phải đến công ty phụ giúp việc nhà. Không có một chút thời gian rãnh- Mai mốt đi picnic 1 bữa xả hơi đi.
24 Căn biệt thự riêng của nhà hắn sang trọng vô cùng. Xung quanh nhà được trang trí những cây thường xuân tốt tươi, khuôn viên nhà còn có hồ bơi, sân bóng mini… mọc giữa cánh đồng cỏ bát ngát,quả thật đây là căn biệt thư lí tưởng và là ao ước của nhiều người- Wow, đẹp quá.
25 - Và nếu như có ngày em lừa dối anh, rời xa anh, không còn bên anh nữa thì tình yêu ấy vẫn sẽ nguyên vẹn? – nó cúi mặt xuống, không dám đối diện với ánh mắt hoài nghi lúc này của hắn- Hân, em có chuyện gì sao? – hắn khá ngạc nhiên trước câu hỏi ngớ ngẩn của nó- Anh trả lời đi!- Điều đó tất nhiên, dù em là ai, làm gì, ở đâu anh vẫn sẽ mãi yêu em! – Dứt lời, hắn ơm nó vào lòng thật chặt như để chứng minh lời nói lúc nảy.
26 - Tiểu thư Bảo Hân mắc phải căn bệnh viêm màng não giai đoạn 2 – bác sĩ lắc đầu nói- Căn bệnh này phát tán rất nhanh, cần phải điều trị sớm nếu không e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng – bác sĩ tiếp tục giải thích- Cảm ơn bác sĩ – ông Cường nói trong đau đớnThư nghe tin ngồi bẹp xuống nền.
27 Một buổi học lại qua đi, hôm nay trường học có chuyện nên hắn phải ở lại một lúc. Nó đành một mình dải bước trên con đường dàiMột chiếc xe Lamborghini màu tím than từ sau chạy đến.
28 Anh Thư hôm nay đến đón nó đi chơi cho khuây khỏa những nổi buồn trong lòng nó. Thư đưa nó đến nơi nó thích nhất: cánh đồng hoa thường xuân. Chỉ có nơi đây nó mới thật sự thấy bình yên- Thư à, mày biết không, đây là loài hoa tao thích nhất? – Nó nhìn Thư- Đương nhiên biết, tao với mày chơi với nhau từ nhỏ đến lớn mà!- Vây mày biết sao tao lại thích loài hoa này không?- Chắc là vì mẹ mày! – Thư đoán vậy, mẹ nó cũng thích thường xuân mà- Một phần thôi.
29 Lúc này đồng hồ điểm 5h sáng. Mặt trời lúc này còn chưa kịp ló, nó đã thức dậy và gọi cho hắn- Anh đến đón em đi, em muốn xem bình minh[ Đánh thức anh sớm qua… Oáp…Đợi anh lát anh qua]10 phút sau, hắn đã có mặt tại nhà nó.
30 Khu giải trí hôm nay khá ít người, có lẽ vì đây không phải là ngày nghĩ- Đến khu tàu lượn siêu tốc đi anh – Nó lôi hắn đi- Cho tôi 2 vé – Hắn nói với nhân viên không cảm xúc mà không hiểu sao chị nhân viên này tay lấy vé nhưng mắt thì không rời người hắn.
31 Một ngày mới lại bắt đầu, trời hôm nay âm u, không một chút nắng. Ngày mới không có nụ cười, có lẽ chỉ toàn nước mắt và niềm đau. Ngày chia ly bắt đầu…“ king kong…king kong…”Tiếng chuông cửa quen thuộc ngày nào vẫn vang lên, không phải chuông cửa nhà nó mà là nhà hắn- Thưa anh, có bưu kiện! – Anh chuyển giao bưu kiện nói- Cảm ơn – Hắn vẫn với bộ dạng lạnh đến gai ngườiMở bưu kiện ra, lại là những tấm ảnh, ánh mắt rực lửa của hắn khiến mọi người làm tránh xa, đôi tay hắn nắm thật chặt rỏ rõ tức giận.
32 Một ngày chia ly đầy nước mắt cũng đã qua. Thời gian vẫn cứ trôi, ngày mới vẫn cứ đến. Hôm nay, nó phải sang Anh để điều trị với tỉ lệ sống chỉ có 10%.
33 Mấy ngày hôm nay, Thư vì nó mà nghĩ học. Mặc dù vậy, bài vỡ vẫn đầy đủ ( thư kí riêng lấy vở Duy về làm giùm đấy). Hôm nay Thư phải đến trường, Thư buồn lắm, nó đi rồi, cũng may là vẫn còn Duy và Quốc Huy- Chắc giờ này Hân đã gần đến rồi nhỉ? – Thư hỏi Duy- Ừm, chắc vậy! – Duy cũng buồn theo Thư“ Rầm…rầm.
34 >- Thư đi chơi. Lâu lắm rồi! - Duy thủ thỉ bên tai Thư- Đi thì đi! – Thư đồng ýRồi họ đi chơi đủ nơi. Cặp đôi trai tài gái sắc này hạnh phúc khiến ai nấy cũng phải ganh tỵ.
35 - Hạnh phúc ư? Nực nười – Thư cười chua xót- Cô ta phản bội, lừa dối tôi để cuối cùng rời xa tôi sang Anh sống với người yêu. Đó chẳng phải hạnh phúc chẵng lẽ là đau khổ? – Hắn bức xúc- Hân sang Anh là để… - Mắt của thư bắt đầu rưng rưng- Để gì? Để chơi, để nghĩ hay để du lịch? – Hắn hỏi gặng- Để chửa bệnh đó! – Thư đã khóc thật sự- Cái gì? – Hắn không tin vào tai mình nữa- Thư à, đừng nói nữa- Duy vội ngăn Thư lại- Không được, em không nhịn được rồi – Thư bức xúc nói với DuyHắn nghe 2 người họ nói vậy, chạy đến cầm chặt vai Thư:- Thư nói cho tôi biết chửa bệnh là như thế nào? Các người có chuyện gì giấu tôi?- Được tôi sẽ nói cho cậu biếtHắn im lặng đang chờ đợi lời nói từ miệng Thư- Bảo Hân, nó bị viêm màng não.
36 >Ca mổ vẫn còn đang diễn ra trong phòng kín. Ánh đèn soi sáng cả căn phòng- Take Drag ( lấy kéo)- Measuring heart rate ( Đo nhịp tim)-…Bác sĩ trực tiếp thực hiện ca phẫu thuật đang tập trung cực kì cao độ.
37 >Tại nơi ấy, có bóng dáng 1 người con trai thanh tú, mũi cao, da trắng, mái tóc đen huyền khẽ bị gió đung đưa. Anh ấy vẫn lặng yên nhìn bầu trời, lắng nghe tiếng gió thổi.
38 Hắn vẫn ngồi đó, vẫn ngồi thì thào bên cạnh mộ mẹ. Rồi hắn ngừng khóc, mạnh mẽ đứng dậy và phóng chiếc Lamborghini về nhà. Lần này, hắn lấy trong tủ ra 2 chai rượu mạnh, rót ra ly và uống một hơi không ngừng nghĩ“ Chắc 2 bọn họ chưa biết tin gì đâu!” – Suy nghĩ và hắn rút Smart phone gọi cho ai đó[ Tao nghe nè Huy]- Duy! – Hắn buồn thảm nói[ Chuyện gì?]- Tao…tao… mày đến nhà tao đi, đưa Thư cùng luôn[ Tâm trạng mày sao vậy?] – Duy lo lắng- Đến nhanh – Hắn lạnh lùng nói và cúp máy“ Tút…tút…”- Thằng khỉ này bị gì vậy trời? – Duy đầu dây kia bực mình nhưng cũng làm theo lời hắn gọi cho Thư[ Em nghe]- Thư, thay đồ nhanh lên đến nhà thằng Huy[ Có chuyện gì vậy?]- Ai biết gì hắn ta đâu.
39 -Huy à ! Con chưa quên được con bé sao? 1 người đàn ông đã có tuổi đang nói chuyện với hắn. -Không bao giờ quên – hắn quả quyết. -Có con bé ấy đẹp người đẹp người đẹp nết.
40 Thời gian thấm thoát trôi dần, trôi dần. Thời hạn hai năm mà ba nó đặt ra cũng đã hết. Nó như con chim xổ lồng bay ra khỏi tổ- Baba yêu dấu. Quân tử nhất ngôn! – Nó làm bộ mặt ngây thơ- Haziii.