61 “Tiểu điểu, sao này ngươi tính sao?” sau khi chôn cất xong thi thể của mụ mụ, Văn Chính Hoằng hỏi, nhoẻn môi cười nhạt “Thiên hạ rộng lớn tất có chỗ cho ta đi”Rồi vỗ nhẹ lên lưng ông “Yên tâm đi, ta không sao”Cười nhạt “Điều đó thì ta biết” ở làng này có ai mà không biết tới năng lực kiếm tiền của ‘tiểu điểu’ chứ, một ngày ba bữa không sợ đói.
62 “Bẩm chủ nhân dưới núi truyền tới, có người họ Hoàng Bá cầu kiến” một người tới nội điện mà bẩm báo. Ngước mắt nhìn, thu hồi sách trong tay “Thỉnh” câu nói này khiến cho hai bóng dáng phía sau có chút rung động, mỗi cử chỉ của họ nàng đều nghe thấu dù rằng nàng không có mọc thêm ‘mắt’ sau lưng nhưng nàng một thân ‘tuyệt học’ nên phản ứng của mọi người không thể nào không lọt qua tai nàng được.
63 “Đệ thật không hiểu bản thân Đồng Lão một thân tuyệt y, sao lại chịu chói trước căn bệnh của mụ mụ nàng ta” còn có muôn vạn câu hỏi hiện ra trong đầu Hoàng Bá Thuật, sau một hồi nghiền ngẫm, rồi lại nói “Không biết Đồng Lão có thể trị được cho phụ thân không?”“Không tin thì đừng dùng” chỉ thấy Hoàng Bá Thuần thờ ơ trả lời, rồi cởi áo khoác ra nằm xuống gường ngọc.
64 “Có thư của đại thiếu gia” Tố Lạc Quyên phấn khởi di chuyển tới thượng phòng nói“Suỵt” liền bị Tố Lạc Hiểu chặn lại hành động “Chủ nhân còn ngủ?”Khẽ chu môi vì biết mình luống cuống, Tố Lạc Hiểu biết được đến kinh thành ngoạn là mơ ước của Tố Lạc Quyên, nhưng là chủ nhân của họ không thích nơi kinh thànhsầm uất nhiều người chỉ thích ‘tĩnh lặng’ cùng ‘bình dân’ như Tây Vực thôi.
65 Khi trời sáng dần, cả hai mới bước chân trở về, khi thấy bóng dáng nàng, mọi người đều nhốn nháo lao ra. “Chủ nhân, người không sao chứ?” Tố Lạc Hiểu kiểm tra thân thể Liễu Thiên Nguyệt từ đầu tới cuối chân mới có thể thở phào nhẹ nhõm “Thật phải cúng trả lễ”Cười nhẹ “Ta không sao!” rồi tất cả ánh mắt lại chĩa sang nam nhân phía sau ta, ta từ tốn nói “Đêm qua bị tập kích, rất may Thuần tiểu đệ đã cứu ta”Mới đi hết nửa đêm nay liền thay đổi xưng hô, càng khiến cho người ta nghi ngờ.
66 “Chưa ngủ?” thanh âm khàn khàn nam tính đã đánh gãy đi suy nghĩ của Liễu Thiên Nguyệt, không cần nhìn mặt cũng biết người đang tới là ai, nàng chỉ cười nhẹ “Ân”Ngồi kế bên nàng, Hoàng Bá Thuần cũng không nói đượclời nào, hai người chỉ biết âm thầm ngồi ngắm sao trên trời.
67 Nàng đã ngủ thật ngon, tới khi xe ngựa dừng hẳn mới mở mắt ra, nàng không kiên nể gì mà dang rộng hai tay, ngáp thật to “Oa”“Thật sảng khoái” rồi lại nhắm nghiền mắt vào, hồi lâu nàng mới mở to mắt ra, với vẻ mặt chấn động “Ách…”Ba ánh nhìn, ba đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng, họ đều không thể tin nổi đây chính là cử chỉ của một người quyền cao chức trọng, của một nữ nhân.
68 “Hoàng Bá công tử” vừa nghe thấy có người gọi mình, theo bản năng, Hoàng Bá Thuần quay đầu lại. Lương Chiêu Nghi vì đuổi theo Hoàng Bá Thuần mà thở gấp, chỉ vì là con nhà quan, từ nhỏ đã triền chân, nên bước đi so với những người khác có hơi khó khăn.
69 Sau khi ngủ đủ giấc, việc đầu tiên mà Liễu Thiên Nguyệt làm chính là thực hiện lời hứa của mình, chữa trị cho Hoàng Bá lão gia. Đặt tay ông về lại trước bụng mình, mím chặt môi, hồi lâu, ta nói “Việc này, để ta về tra lại sách y đã”Mặt của Hoàng Bá Thuần cùng Hoàng Bá Thuật hiện lên vài hắc tuyến….
70 “Nguyệt nhi” khẽ buông môi nàng ra, cho nàng một chút không khí tươi mát, sau đó lại bá đạo ấn vào. Vốn đang cùng hắn trầm luân, nhưng nghe được giọng nói thâm tình cùng câu nói của hắn: ‘Nguyệt nhi’, thì ta thức tỉnh, “Ưm” tưởng hắn buông tha ta, nào ngờ, hắn lại tiếp tục nhúng chàm ta.
71 “Ta còn tưởng nhà ngươi sẽ chôn thân trong Hoàng Bá phủ rồi?” bạc môi lạnh nhạt phun ra lời nói lạnh lẽo. Nữ nhân cười e lệ “Nha, người ta nào quên đại gia ngài chứ?”“Phải không?”“Ngươi nói thử xem?” bàn tay không tự chủ ôm lấy gáy của nam nhân, khiến cho không gian của hai người càng thu nhỏ lại.
72 “Tứ vương gia, thật quý hóa, được ngài ghé qua” Lương Du Thiên nở lên nụ cười nồng hậu, nhiệt liệt hoan nghênh Thần Vũ Phong. “Không cần phải đa lễ” cả hai ít nhiều gì cũng là cộng sự trên sa trường, không nên hữu lễ như vậy.
73 “Ta không phải là Nguyệt nhi, ta không phải, nghe cho rõ đây, ta là Liễu Thiên Nguyệt” nàng lập tức phủ nhận, thậm chí còn giãy giụa trong lòng hắn. “Nàng chính là Nguyệt nhi, đừng tự lừa người lừa mình nữa, Nguyệt nhi, Nguyệt nhi của ta” đáy mắt xẹt qua tia hoan hỉ vì nàng chính là Nguyệt nhi của hắn, lẫn đau thương vì nàng không nhận ra hắn.
74 “Quận chúa, ngủ ngon” nàng chỉ cười nhẹ với tiểu cung nữ, rồi sau đó đắp chăn đi ngủ. Ta thật không dám trở về Hoàng Bá phủ, nhưng lại không biết trốn đi đâu mới tốt, chỉ có hoàng cung mới là nơi an toàn, nên ta đã dùng thân phận quận chúa về lại hoàng cung.
75 “Không” mắt lưng tròng, ta giọt ngắn giọt dài, nứt nở khóc. “Nguyệt nhi” hắn bị biểu tình của nàng dọa cho hoảng sợ, liền đỡ nàng dậy, ôm chặt nàng “Vì sao không chịu thừa nhận ta, vì sao, vì sao chứ?” hắn không hiểu, chẳng phải họ rất yêu nhau sao, vì sao lại không thể quang minh chính đại ở chung với nhau?Cằm đặt tại vai hắn, dòng nước lỏng từ hốc mắt chảy xuống, đem áo trên vai hắn thấm ướt một mảnh “Không thể đâu, nghe lời ta, hãy đi đi, hãy rời ta thật xa, ta không xứng với ngươi”“Là ta không xứng với nàng mới phải, nàng là quận chúa, ta là thường dân bá tánh, nên không xứng với nàng” Huyền Vũ Dạ Nguyệt liền phản bác “Không phải, không phải, không phải là vậy”“Vậy nàng nói đi, vì sao lại không xứng với ta?” lấy danh phận hiện tại của nàng, chỉ có hắn không xứng với nàng, như thế nào mà đảo ngược lại!“Ngươi…đừng, ta không biết, ta không biết, đừng bức ta, đừng bức ta” càng nói, nàng càng khóc to.
76 Lúc này tại đỉnh Tuyết Sơn, sau khi bình tâm đôi chút, Thủy Mẫu vẫn không từ bỏ cơ hội đi xuống núi, để tìm gặp nam nhân của mình, cùng thân sinh bảo bối.
77 “Hừ, ngươi là đồ phế vật” thanh âm lạnh lùng vang lên, mang theo tiếng truyền vang xa, đủ biết, nơi này đồ vật thì ít, không gian thì nhiều. “Ta cũng có lòng tự trọng nha…” nói xong, ta cụp mi xuống, vì nhận được ánh mắt hung tợn của kẻ trước mặt.
78 “Nhưng…. ” Không cho nàng nhưng nhị nữa, hắn liền phủ lên môi mềm mại của nàng một nụ hôn. Ta dùng hết sức đẩy hắn ra “Ngươi, mau xóa đi cái thứ ghê tởm kia đi,ta không muốn nhìn thấy những vật không đại cát kia nữa”Mày vô thức nhướng lên, hắn cười xòa “Đơn giản thôi, ta lập tức đốt hết” chỉ cần nàng quay về bên hắn, đã đủ rồi, đã quá đủ.
79 Cho tới canh ba tiếng động dung tục vẫn chưa kết thúc. Ta chịu thua “Ân” ta thật hâm mộ vị nam nhân trước mặt, có thể động dục không ngừng nghĩ “A” một cái thúc mạnh vào hoa tâm, khiến ta hồi hồn, đôi chân không tự giác ôm thật chặt thắt lưng của Hoàng Bá Thuần.
80 Lần cuối nàng mở mắt ra, thì nghe râm ran những tiếng nói nho nhỏ “Gần sắp tới gần kinh thành rồi sao?”“Phải, sao nàng không ngủ thêm, về tới nhà, là không được ngủ đâu” nói xong, Hoàng Bá Thuần nhanh nhẹn lập tức tránh người ra.
Thể loại: Xuyên Không, Huyền Huyễn, Đam Mỹ, Dị Giới
Số chương: 50
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 11