281 Ngũ Chấn Quốc bị kích động, buổi chiều hôm đó bị đột quỵ. Quân y (bác sĩ trong quân đội) cẩn thận giúp ông kiểm tra sức khỏe, mặc dù tính mạng không nguy hiểm, nhưng khi nào có thể khỏi hẳn, vẫn còn là một ẩn số.
282 Tình trạng ngay lúc này đây, Uất Noãn Tâm thật chẳng còn sức để cùng anh dây dưa những chuyện này nữa, rất lạnh nhạt trả lời một câu. “Vấn đề này, tôi đã từng trả lời rồi.
283 Sau khi Ngũ Chấn Quốc đột quỵ, Uất Noãn Tâm đều ăn ngủ trong viện an dưỡng, Uất Thiên Hạo vẫn luôn do Lâm Mạt chăm sóc. Tối hôm nay cuối cùng cũng có thể ôm bé Thiên về giường nhà mình ngủ rồi, cảm thấy đã quá lâu rồi không an tâm như vậy.
284 Hôm nay cô chủ động gọi điện thoại cho anh, Nam Cung Nghiêu đã hơi đoán được, chỉ là không muốn nghĩ đến chuyện kia. Anh cũng đã sớm biết, nhất định sẽ có ngày này.
285 Nhà hàng tây bên hồ, bên ngoài cửa sổ là ánh sáng mặt trăng sáng lấp lánh trên mặt hồ trong màn đêm. Bữa tối dưới ánh nến, nhạc nhẹ, đều vì một người, nhưng cô lại có vẻ không yên lòng, một tay chống cằm, ngơ ngác nhìn mọi thứ đẹp đẽ xung quanh.
286 Đêm đã khuya, mọi nơi đều rất yên tĩnh. Uất Noãn Tâm đang chìm sâu trong mộng đẹp, bất chợt bị một loạt tiếng chuông cửa làm cho thức giấc. Cô cứ cho rằng mình đang nằm mơ, nhưng tiếng chuông cửa cứ vang lên không dứt, giống như địa ngục đang ráo riết đòi mạng.
287 Sáng sớm hôm sau Nam Cung Nghiêu bị cơn đau đầu giày vò tỉnh dậy, mở mắt ra một hồi lâu mới biết mình đang ở nơi nào, cho đến khi nhìn thấy trên bàn học là hình chụp chung của Uất Noãn Tâm và Uất Thiên Hạo.
288 Mắt liếc nhìn đơn xin ly hôn chết tiệt kia, hai mắt của Nam Cung Nghiêu nhói đau, đỏ ửng màu máu, xé nhát tờ đơn xin ly hôn, quăng ở trước mặt cô. Uất Noãn Tâm vô vọng nhìn đơn xin ly hôn bay rải rác khắp nơi, đau buồn cúi đầu.
289 Bên tai Uất Noãn Tâm vang lên tiếng "ầm ầm", khôngthể tin đường lời này được nói ra từ miệng anh, sau đó, cảm thấy thật vô lý, liếcmắt xem thường.
290 NamCung Nghiêu không có chút thích thú nào, ngược lại rất tức giận, mặc dù điềunày không khác mấy nhưnggì mình tưởng tượng. Nhưng anh vẫn khó có thể chấp nhận, cô thà chấp nhận trả cái giá này, cũng muốnly hôn với mình.
291 Bởi vì gần đây công ty xảy ra một số chuyện rắc rối, mỗi ngày Ngũ Liên đều ở lại công ty, hai ngày hai đêm không chợp mắt không nghỉ ngơi. Khó khăn lắm mới được về nhà nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau vừa sáng banh mắt phải tiếp tục đi làm.
292 Đêm đó. . . Ngũ Liên hùng hổ xông vào trong tập đoàn Hoàn Cầu. Hướng Vi nhìn thấy vẻ mặt anh khiến người ta phải sợ hãi, không chớp mặt xông thẳng đến văn phòng tổng tài,định giữ anh lại.
293 Uất Noãn Tâm trả lời. "Vẫn chưa!"Ngũ Liên ngẩng đầu lên, lông mày nhíu chặt lại. "Sao lại là em? Lâm Mạt đâu? Có phải không muốn làm nữa phải không?" Lúc này rất muốn tìm Lâm Mạt hỏi tội.
294 Nhìn thấy anh vẻ mặt anh như vậy, Uất Noãn Tâm tức đến nỗi muốn đánh một tát, rất muốn cầm ly coffee hất thẳng vào mặt anh. Nhưng cô không giận mà còn cười.
295 Ngày hôm sau lúc đã ăn xong cơm với Ngũ Liên, Uất Noãn Tâm do dự mãi, mới quyết định nói rõ với anh. "Nam Cung Nghiêu đồng ý ly hôn, nhưng điều kiện là phải có một nửa quyền nuôi dưỡng và đổi họ cho bé Thiên.
296 Đi ra khỏi Hoàn Cầu, Uất Noãn Tâm mới nhận ra chân mình mềm nhũn, tờ đơn ly hôn trong tay nặng trịch, lại không hề cảm thấy thoải mái như cô đã nghĩ. Cô quay đầu lại, hình lên đỉnh tòa nhà Hoàn Cầu, đột nhiên cảm thấy thật xa xôi.
297 Buổi sáng tinh mơ của đầu mùa đông, ánh mắt trời vươn ra như đôi cánh, rực rỡ sáng lạn. Cửa hàng áo cưới nằm trên đoạn đường sầm uất, trên cửa kính trong suốt bằng thủy tinh phản chiếu ánh sáng rực rỡ, áo cưới trắng tinh, giống như trong thế giấc mơ mộng của truyện cổ tích.
298 Uất Noãn Tâm quay đầu lại, Ngũ Liên ăn mặc giản dị đi đến đây. . . Áo sơ mi trắng phối hợp với quần jeans, rất giản dị, nhưng vẫn mang phong cách cao quý, giống như chàng hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích.
299 Lúc đó Ngũ Liên ngây người thật, mắt không chớp nhìn Uất Noãn Tâm rất lâu, thật lâu sau đó mới tỉnh lại. Khi cô mặc áo cưới, còn đẹp gấp trăm ngàn lần so với lúc bình thường, điều quan trọng hơn nữa là, cô mặc áo cưới vì anh, sắp trở thành vợ của Ngũ Liên anh, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, mênh mông như biển, khó có thể đè nén được.
300 Ngày tiếp theo sau khi bị đăng tin, Uất Noãn Tâm ra ngoài đi làm, bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của đồng nghiệp, trong mười mấy đôi mắt lượn vòng vô số câu hỏi, nhưng không ai dám hỏi.