261 Màn đêm buông xuống, Nam Cung Nghiêu đứng trên sân thượng, gọi liên tiếp mười cuộc điện thoại, nhưng đáp lại vẫn là câu: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau….
262 Nỗi lo lắng trong lòng anh, Uất Noãn Tâm đều hiểu rõ, chỉ có thể an ủi anh. “Những chuyện ở quá khứ đã là quá khứ rồi, anh không cần phải có chút lo lắng nào hết.
263 Nam Cung Nghiêu không ngu, đương nhiên nghe hiểu cậu ta đang ám chỉ ai, nhưng anh cũng không tức giận. “Tôi tìm cô ấy, không liên quan gì đến cậu!”“Nói cũng không thể nói như vậy, cô ấy bây giờ, được coi là người phụ nữ của tôi.
264 Cũng may Uất Noãn Tâm né kịp, nhưng âu phục vẫn bị dính một ít, tức giận ngay tức khắc……Cô chẳng muốn cãi nhau với cô ta, càng nhường nhịn, cô ta càng lấn tới! Ah, tưởng cô dễ bị bắt nạt sao?Những lời này cô vốn không muốn vạch trần, nhưng cô ta đã ép người như vậy, thì đừng trách cô.
265 Lời nói của Nam Cung Nghiêu chứa rất nhiều chân thành, cũng cảm động được Uất Noãn Tâm… Đáng tiếc, anh nói muốn bảo vệ cô, nhưng mang đến cho cô nhiều tổn thương nhất, lại là anh!Có lẽ cũng có thể hiểu là, bởi vì số mạng của hai người vốn tương khắc với nhau.
266 Một trong hai người đã phá vỡ thế cân bằng, tuyên bố khai chiến. Vì thế, phòng bệnh vốn yên tĩnh trong phút chốc trở thành bãi chiến trường tràn ngập mùi thuốc súng.
267 “Không phải giam cầm, chỉ không muốn có bất cứ người nào quấy rầy em, đặc biệt là Ngũ Liên. ”“Anh dựa vào cái gì bắt tôi phải nghe anh chứ!”“Chỉ dựa vào việc không muốn để tiểu Thiên biết em bị thương thôi.
268 Tại một góc bừa bộn của chợ đêm Đài Bắc… Nam Cung Vũ Nhi đang dữ tợn trừng mắt nhìn tên đàn ông ở trước mắt đãtừng ‘vỗ ngực hùng hồ’, mà giờ đây lại như nhếch nhác như một con chó.
269 “Ừ! Thời gian trôi qua nhanh thật. Cũng đã sáu năm rồi, với anh lại rất dài. ” Nam Cung Nghiêu cười, lẩm bẩm than thở. “Xin lỗi anh, ngoài việc rời khỏi anh ra, tôi không có sự lựa chọn nào khác.
270 Đợi thật lâu không thấy trả lời, Ngũ Liên nở nụ cười thất vọng, tựgiễu mình. “Em và Nam Cung Nghiêu ở bên nhau, làm sao có thể nghĩ đếnanh. ” “Anh đừng hiểu lầm, giữa chúng em không có gì đâu….
271 Để biểu hiện tốt một chút, Uất Noãn Tâm dành cả một đêm để chuẩn bị. Buổi sáng ngày hôm sau, gọi điện ngay cho Ngũ Liên, vừa nối máy liềnném bom oanh tạc, gọi anh dậy.
272 Ngũ Liên nhún vai buông lỏng hai tay, dáng vẻ lông bông, vẻ mặt chẳng sao cả. “Nói tới nói lui cũng mấy câu kia, nghe đến nổi muốn chai hếthai lổ tai, rồi cũng ra ngoài.
273 Uất Noãn Tâm chạy không ngừng, một vòng rồi lại một vòng, tầm mắt mơmàng, nhìn không rõ đường chạy ở phía trước, cơ thể đảo qua đảo lại, bên tai nghe thấy tiếng thở nặng nề.
274 Lúc Nam Cung Nghiêu chạy đến dưới lầu khu chung cư, Uất Noãn Tâm đang ngồi ở cửa phòng bảo vệ, giống như một đứa trẻ bị lạc đường, đợi ngườinhà đến đón, thật đáng thương.
275 Khó khăn lắm mới cởi được áo sơmi ra, để sang một bên, đang cố gắnglấy hết can đảm cởi bra ra. Nam Cung Nghiêu đột nhiên quay người lại, cô hoảng hốt lo sợ, chưa kịp phản kháng, thì đã bị anh nén lên ghế sofa.
276 Nam Cung Nghiêu cũng ý thức được mình phản ứng thái quá, không tránhkhỏi có chút ngượng ngùng, nhung trên mặt vẫn duy trì vẻ lạnh lùng caongạo trước sau như một.
277 Uất Noãn Tâm đi xuống dưới lầu, bảo vệ trưng khuôn mặt vui sướng khingười khác gặp nạn, cười mờ ám với cô. Chỉ trong chốc lát như thế mà côcảm thấy nói không nên lời, sao nào? Trên người mình tản ra mùi của kẻthứ ba sao? Hay là cô cô tự nhiên trông giống kẻ thứ ba?Ngẫm lại thôi quên đi, cần gì phải so đo với những người không có dính dáng gì đến mình.
278 “Bằng không thì sao?” Uất Noãn Tâm nhíu lông mày hỏi ngược lại. “Anh có thể dẫn tôi đến nơi nào chứ?” “Nếu như trong lòng em anh là người không đáng tin đến vậy, hôm qua tại sao còn nhờ anh giúp chứ?” “Tôi chỉ lo lắng bé Thiên gọi điện thoại đến thôi.
279 Nam Cung Nghiêu sốt ruột, anh đã đợi cô sáu năm rồi, cũng đã đủ chứng minh lòng quyết tâm rồi, làm sao có thể thay đổi chứ!“Nếu như em không tin, anh có thể bảo đảm với em, anh………”“Lời thề của đàn ông so với lời nói dối chẳng có gì khác nhau!”“Em không tin anh sao?”Cô bùi ngùi.
280 “Thả em xuống, em không sao, thật đó……. . ” Uất Noãn Tâm giãy dụa suốt quảng đường đi. “Anh lúc nãy nói nặng lời với ông như vậy, ông nhất định rất đau lòng, mau chóng quay trở về xin lỗi ông đi.