61 “Không phải nói em chờ anh một chút sao? Tại sao lại đi vào trước vậy?” Kiều Trác Phàm lướt qua người Tiếu Vi, đi thẳng tới bên cạnh Tiếu Bảo Bối, nói với cô như vậy.
62 Không thể nghi ngờ, Kiều Trác Phàm nói Tiếu Huyên và Quý Xuyên trước mặt tất cả mọi người như vậy, mặt Tiếu Vi có chút không nén được giận. Sau khi bà phẫn hận trừng mắt liếc nhìn Tiếu Huyên và Quý Xuyên đang đứng bên cạnh, lại lần nữa nhìn về phía Kiều Trác Phàm thì mặt mũi đều đầy ý cười, giống như người vừa mới bị Kiều Trác Phàm chọc tức thiếu chút nữa hộc máu, cũng không phải là bà ta.
63 Không thể nghi ngờ, Kiều Trác Phàm nói Tiếu Huyên và Quý Xuyên trước mặt tất cả mọi người như vậy, mặt Tiếu Vi có chút không nén được giận. Sau khi bà phẫn hận trừng mắt liếc nhìn Tiếu Huyên và Quý Xuyên đang đứng bên cạnh, lại lần nữa nhìn về phía Kiều Trác Phàm thì mặt mũi đều đầy ý cười, giống như người vừa mới bị Kiều Trác Phàm chọc tức thiếu chút nữa hộc máu, cũng không phải là bà ta.
64 Vì Tiếu Thị bị một người không hề có máu mủ thừa kế, cho nên Tiếu Vi liên tục muốn soán vị.
Hôm nay, mục tiêu của bà ta sắp được thực hiện, mắt thấy cả họ Tiếu sắp nhìn gia đình bọn họ với cặp mắt khác xưa, thì lại nhảy ra một Trình Giảo Kim là Kiều Trác Phàm.
65 Vì Tiếu Thị bị một người không hề có máu mủ thừa kế, cho nên Tiếu Vi liên tục muốn soán vị.
Hôm nay, mục tiêu của bà ta sắp được thực hiện, mắt thấy cả họ Tiếu sắp nhìn gia đình bọn họ với cặp mắt khác xưa, thì lại nhảy ra một Trình Giảo Kim là Kiều Trác Phàm.
66
67 "Tiếu Bảo Bối, có lời gì muốn nói em cứ nói đi. " Ở trên đường trở về, Kiều Trác Phàm nhìn lướt qua Tiếu Bảo Bối đang ngồi trên ghế phụ, mở miệng.
"Làm sao anh biết tôi có lời muốn nói?" Tiếu Bảo Bối sững sờ, bị giọng nói hùng hậu của Kiều Trác Phàm làm tỉnh lại.
68
69 Sáng sớm một ngày, nhìn Tiếu Bảo Bối ngồi trên bàn ăn cắn chiếc nĩa, Kiều Trác Phàm lên tiếng: “Tiếu Bảo Bối, em cắn hỏng chiếc nĩa của tôi, tôi sẽ coi em là chiếc nĩa để dùng đó!” Kiều Trác Phàm thề, bản thân anh nói câu này ra thật ra chỉ muốn hù dọa cô một chút thôi, nhìn anh cười hiền lành và thuần khiết như thế cơ mà.
70
71 "Lạch cạch. . . " Vốn đang dán chặt ở trên người Quý Xuyên, Tiếu Huyên muốn đạt được nhiều hơn đột nhiên liền bị đẩy ra. Bởi vì thân thể mất đi thăng bằng, cô ta đụng vào ngăn tủ bên cạnh.
72 Lúc Tiếu Huyên đi tới quán cà phê đã hẹn, thì Tiếu Bảo Bối đã sớm ngồi ở bên cạnh chỗ cửa sổ.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, Tiếu Bảo Bối chỉ mặc một chiếc váy dây liền thân.
73 Editor: Táo đỏ phố núi
Lúc Tiếu Huyên đi tới quán cà phê đã hẹn, thì Tiếu Bảo Bối đã sớm ngồi ở bên cạnh chỗ cửa sổ.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, Tiếu Bảo Bối chỉ mặc một chiếc váy dây liền thân.
74 "Chị họ, không có việc gì để nói thì em đi trước đây. Ngày mai phải đến công ty nên còn nhiều thứ phải chuẩn bị. " Uống hết giọt cà phê cuối cùng, Tiếu Bảo Bối đứng lên.
75 "Chị họ, không có việc gì để nói thì em đi trước đây. Ngày mai phải đến công ty nên còn nhiều thứ phải chuẩn bị. " Uống hết giọt cà phê cuối cùng, Tiếu Bảo Bối đứng lên.
76 Lúc đi ra khỏi nhà hàng Tây, Tiếu Bảo Bối xoa xoa cái bụng no tròn của mình, ợ một cái. Thậm chí cô còn nở một nụ cười tươi tắn, vô cùng hài lòng với biểu hiện hôm nay của mình.
77 Lúc đi ra khỏi nhà hàng Tây, Tiếu Bảo Bối xoa xoa cái bụng no tròn của mình, ợ một cái. Thậm chí cô còn nở một nụ cười tươi tắn, vô cùng hài lòng với biểu hiện hôm nay của mình.
78 "Kiều Trác Phàm, sao anh không ăn nhiều một chút? Tôi thấy anh cũng chưa ăn được bao nhiêu mà. " Dùng cơm cùng Kiều Trác Phàm, anh chỉ ăn vài miếng liền để nĩa xuống, Tiếu Bảo Bối chống cằm, nghi hoặc.
79 "Kiều Trác Phàm, sao anh không ăn nhiều một chút? Tôi thấy anh cũng chưa ăn được bao nhiêu mà. " Dùng cơm cùng Kiều Trác Phàm, anh chỉ ăn vài miếng liền để nĩa xuống, Tiếu Bảo Bối chống cằm, nghi hoặc.
80 "Đợi chút!" Vào lúc Tiếu Huyên sắp đi ra khỏi cánh cửa kia, Quý Xuyên lên tiếng.
“Quý tổng còn điều gì dặn dò?” Tiếu Huyên không quay đầu lại, chỉ hỏi như vậy.