Vì Tiếu Thị bị một người không hề có máu mủ thừa kế, cho nên Tiếu Vi liên tục muốn soán vị.
Hôm nay, mục tiêu của bà ta sắp được thực hiện, mắt thấy cả họ Tiếu sắp nhìn gia đình bọn họ với cặp mắt khác xưa, thì lại nhảy ra một Trình Giảo Kim là Kiều Trác Phàm.
Trước mắt, bà ta cũng bắt đầu bị rối loạn, quên mất rằng mình phải duy trì hình tượng tao nhã ở trước mặt mọi người.
“Sao có thể giả được? Tiếu Bảo Bối và tôi đã lãnh giấy đăng ký kết hôn. Hôn nhân, đối với mấy người có thể là một trò đùa.” Khóe môi của Kiều Trác Phàm vẫn duy trì nụ cười không rõ hàm ý, cuối cùng ánh mắt của anh lại nhìn tới Quý Xuyên và Tiếu Huyên.
Hiển nhiên, lời nói cuối cùng anh vừa mới nói kia, là đang nói với hai người bọn họ.
Rồi sau đó, ánh mắt của anh lại nhìn Tiếu Bảo Bối, trong mắt hiện lên sự nghiêm túc trước nay chưa từng có.
Sau đó, anh nói: “Nhưng mà hôn nhân đối với Kiều Trác Phàm tôi, tuyệt đối không phải là trò đùa. Cả đời của Kiều Trác Phàm tôi, chỉ kết hôn duy nhất một lần, cũng chỉ có duy nhất một người vợ. Người đó, chính là Tiếu Bảo Bối!”
Giọng nói của anh, có chút khàn khàn khiến cho người ta say mê. Giống như là một lời hứa hẹn đối với Tiếu Bảo Bối, hoặc là lời tuyên thệ đối với bản thân mình.
Giây phút này, Tiếu Bảo Bối có chút không hiểu người đàn ông ở trước mặt này!
Cuộc hôn nhân của bọn họ, ngay từ lúc vừa mới bắt đầu đã giống như diễn một vở kịch ngẫu hứng! Còn Kiều Trác Phàm, giống như một diễn viên tạm thời được Tiếu Bảo Bối mời đến diễn vở kịch này. Tiếu Bảo Bối luôn cho rằng, khi màn kịch này hạ màn, thì cô và Kiều Trác Phàm sẽ đi hai con đường riêng biệt.
Nhưng hôm nay trong ánh mắt của người đàn ông này, lại nói cho cô biết có một khả năng khác…
"Kiều Trác Phàm..." Giờ phút này, Tiếu Bảo Bối cũng không biết mình nên đáp lại người đàn ông này như thế nào.
Cô chỉ mơ hồ khẽ kéo bàn tay người đàn ông, trong lòng có chút căng thẳng.
“Bảo Bối, chúng ta về nhà đi!” Nhìn bàn tay của mình bị bàn tay nho nhỏ níu lấy, đuôi lông mày của Kiều Trác Phàm khẽ nhíu lại. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, tất cả đều được bàn tay ấm áp của Tiếu Bảo Bối hóa giải hết.
Có lẽ, hôm nay Kiều Trác Phàm xúc động nên đã trình diễn ra một màn này khiến cả người anh tản ra một loại hơi thở, làm cho người ta sợ hãi.
Tiếu Bảo Bối nhìn anh, gật đầu không chút do dự: “Được, chúng ta đi!”
Kiều Trác Phàm được đáp lại thì cười rất tươi. Nhưng nụ cười này hoàn toàn khác với nụ cười trước đó. Nụ cười này