201 Lý Duyên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rõ thái tử không cho hắn phát biểu ý kiến hắn cũng không nói nhiều lời. Hoàng Phủ Hằng cũng chỉ đem tin tức này nói cho hắn biết, hắn biết rõ Lý Duyên sẽ có kế sách ứng đối mình không cần nhiều lời, hắn cười nói:- Ngươi tìm ta có chuyện quan trọng sao?Lý Duyên bình thường sẽ không đơn giản mà gặp thái tử hơn nữa hắn còn viết một tờ giấy bảo thị vệ đưa cho thái tử bảo hắn có chuyện gấp cần gặp.
202 Thân Thấm Ngọc lớn lên có dáng vẻ khuynh quốc, mỗi lần nàng nở nụ cười đều là trăm mị bộc phát, khiến cho hoàng đế phải mất hồn. Hơn nữa Dương hoàng hậu tuổi gần năm mươi thân thể rất yếu, Thân Thấm Ngọc lúc đó thi trinể mị công của mình, mười năm qua được sủng ái tại thân, cuối cùng vừa rồi tranh đấu mười năm với Dương hoàng hậu vì Dương hoàng hậu mất mà thắng.
203 Hắn nhịn không được liếc qua Thân Như Ý:- Đây chính là. . . Thân Thấm Ngọc đành phải giới thiệu với hắn:- Đây là chất nữ Như Ý của thần thiếp, là tế nữ ở kinh, thân thể không khỏe nên kêu nàng ta tới đây bầu bạn.
204 Hoàng Phủ Huyền Đức mặt mày trầm xuống hắn dĩ nhiên minh bạch là Thân Thấm Ngọc đang nói cái gì, hổ phủ cũ chính là hổ phù của Tấn An hoàng đế, lúc đó không chỉ riêng Hà Lũng tiết độ sứ có mà tất cả bảy tiết độ sứ khác đều có sự tình đã qua bốn mươi năm, Tấn An chi biến cũng không còn là cấm kỵ trong triều, tại sao lại còn có lời đồn này?Hoàng Phủ Huyền Đức liếc qua Thân Thấm Ngọc thấy nàng vẫn còn cười nhưng nụ cười có một vẻ gì đó mất tự nhiên, Hoàng Phủ Huyền Đức lập tức hiểu ra đây là chủ ý mà Thân Quốc Cữu muốn đánh cho Hà Lũng tiết độ sứ.
205 Lễ bộ lang trung Quan Tịch chính là tâm phúc của Thân Quốc Cữu, Thân Quốc Cữu vẫn muốn thăng cho hắn làm lễ bộ thị lang tư lịch của hắn đã đủ nhưng lại không phải xuất thân từ tiến sĩ cho nên thăng tới ngũ phẩm đã là cao nhất, đầu năm nay tranh giành chức vụ thứ sử cũng là do hắn đứng ra, cuối cùng xuất thân không cao bằng Tô Hàn Trinh nên bại trận.
206 Vô Tấn nghĩ nghĩ rồi cười nói:- Quốc sĩ thì ta đã nghe nói qua hình như bọn họ còn cao nhất trong các Ảnh võ sĩ. - Đâu chỉ là cao nhất. Thiên Tinh cười khổ một tiếng;- Ảnh Võ sĩ bất quá chỉ là võ sĩ đẳng cấp được hoàng thất giới thiệu là được nhưng quốc sĩ thì không chỉ như vậy, quốc sĩ là cận vệ của thái tử và hoàng thượng, ít nhất cũng phải ở trong cung ba mươi năm toàn bộ Đại Ninh vương triều cũng chỉ có hai mươi tên quốc sĩ, đại bộ phận đều ẩn cư không xuất hiện, còn tám quốc sĩ đang hiệu lực cho triều đình thì bên cạnh thái tử có hai người bên cạnh hoàng thượng có bốn người còn hai người một người là Tú Y vệ một người là Mai Hoa vệ, được gọi là Các lão, hai người bọn họ mới chính là người thống lĩnh Mai Hoa vệ và Tú Y vệ, trực tiếp phụ trách thay cho hoàng thượng, bởi vậy hoàng thượng mới khống chế được Tú Y vệ mà Mai Hoa vệ.
207 Vô Tấn cười lạnh nhìn Lý Duyên, theo sự sắp xếp của thái tử cho hắn làm Mai Hoa vệ Thiên TInh ở bên cạnh giám thị hắn, bây giờ đến lượt Lý Duyên thăm dò lai lịch của hắn.
208 Vô Tấn nhẹ nhàng hoạt động vai, giơ cánh tay lên mà kéo dây cung, Tạch một tiếng bắn ra dây cung không để tì xúc cảm, sau đó hắn tiến lên phía trước đầu gối bên phải quỳ xuống, tay trái cầm nỏ tay phải ấn vào lò xo hộp tên, tư thế vô cùng tiêu sái.
209 - Năm đó, Tú Y vệ thiếu chút nữa đem Mai Hoa vệ đẩy vào chỗ chết, nếu không phải Hoàng Thượng muốn cân bằng thế lực, Mai Hoa vệ sớm đã tiêu vong. Hiện tại, hai vệ ở trong kinh thành, cơ hồ mỗi ngày đều có xung đột, nhìn không vừa mắt là động võ, chỉ cần không chết người, triều đình sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
210 Xem ra, cơ hội này hắn thật sự không thể buông tha, cho Triệu Kiệt Hào lộ ra ánh sáng cũng không tệ, Vô Tấn lấy ra năm lượng bạc đưa cho hai nhạc cơ:- Các ngươi không cần hát nữa, tranh thủ thời gian rời đi!Hai nhạc cơ dừng lại, sững người mà nhìn Vô Tấn, các nàng mới hát một ca khúc, mà hát còn chưa xong! Lại muốn đi sao?Do dự thì do dự, nhưng năm lượng bạc đưa tới, các nàng sai lại không muốn, hai nhạc cơ đều vui vẻ ra mặt, thhết lời cảm tạ mà thẳng bước rời đi.
211 Hắn cho Thiên Tinh một ánh mắt:- Chúng ta đi thôi!Hắn và Thiên Tinh nghênh ngang rời đi, đây là Hoàng Phủ Anh Tuấn hai mươi lăm đến nay, lần đầu tiên uất ức như vậy, lại bị đánh thảm như vậy, còn bị Vô Tấn nhục nhã, ngực hắn phập phồng kịch liệt, khuôn mặt càng lúc càng đỏ, sau đó biến thành màu gan heo, trong kẽ răng rốt cục thoát ra một câu:- Ta nhất định phải giết ngươi!Thân Kỳ Võ đứng ở sau cùng, tiến lên nâng Quan Hiền Câu dậy, thấy môi hắn sưng to, hàm răng cũng bị làm mất một cái, không khỏi lắc đầu.
212 Hoàng Phủ Bảo Châu không vui hỏi. - Tiểu thư, bên ngoài đến rất nhiều Tú Y vệ, có hơn một trăm người, vây quanh đại môn, khí thế rất hung hắng càn quấy, tất cả mọi người bị dọa đến hoảng sợ, ngươi mau ra xem đi!Hoàng Phủ Bảo Châu giận dữ:- Ai dám vô lễ với Vương phủ như vậy, các huynh đệ, theo ta ra ngoài nhìn xem!Nàng vẫy tay một cái, mang theo hơn mười tên võ sĩ hướng đại môn chạy đi, Vô Tấn biết sự tình đã đến, hắn phân phó vài tên nô bộc:- Các ngươi nhanh mang Trần cô nương tới thư phòng.
213 Xa xa, mấy ngàn dân chúng vây xem hưng phấn không thôi, loại đánh nhau này rất ít khi trông thấy, bọn hắn thực là có phúc, tin tức truyền đi rất nhanh, không ngừng có người từ đằng xa chạy tới, rậm rạp chằng chịt, trong ngoài ba bốn vòng.
214 Ánh mắt của Hoàng Phủ Huyền Đức thoáng hòa hoãn một chút. Hắn rất hài lòng hiệu quả như vậy, chỉ liếc nhìn Cao Duyệt, phòng tuyến trong lòng hắn đã hỏng mất, có lẽ cái này kêu là sát nhân vô hình.
215 Kỳ thật điểm cuối cùng của Thân Quốc Cữu hơi đa nghi, Vô Tấn cũng không nghĩ có thể vu oan đến hắn, chỉ là Thân Quốc Cữu nghĩ còn sâu hơn hắn. Thân Quốc Cữu hít một ngụm lãnh khí, nếu như là như vậy, Thiệu Cảnh Văn nói không sai.
216 Thân Quốc Cữu vui mừng nở nụ cười, nếu như Thân Như Ý được sủng ái, vậy địa vị của Thân gia liền ổn như bàn thạch, cái này thật sự là thiên đại chuyện tốt.
217 Thời điểm xảy ra chuyện, Hoàng Phủ Hằng đang xử lý công vụ, lúc sau nghe nói đến sự tình ở Lan Lăng quận phủ, hắn có chút hoài nghi chuyện này có liên quan đến Vô Tấn, trở lại Đông cung, hắn lập tức triệu kiến Thiên Tinh đến hỏi.
218 Bảo Châu kéo hắn hướng về nội thành phía nam, bọn họ tiến tới nam thị thì tiếng người ồn ào náo nhiệt vang lên, cả nam thị đầu người chật ních, tiếng dân chúng rao mua bán liên tiếp va lên, lúc này Vô Tấn mới ý thức được rằm trung thu tháng tám đã tới rồi.
219 Hà quản sự há miệng càng ngày càng biết ăn nói rồi. Bảo Châu chỉ Vô Tấn cười nói:- Không phải là ta bán, là bằng hữu của ta. Hà quản sự dò xét Vô Tấn tuy không nhìn ra Vô Tấn nhưng hắn vẫn kính nể Vô Tấn mà chắp tay hỏi: - Xin hỏi công tử xưng hô thế nào?- Ta cũng họ Hoàng Phủ từ Đông Hải quận tới.
220 Tề Mạo kinh ngạc nhìn con gái:- Phượng Vũ con cùng với vị công tử này quen biết nhau hay sao?Tề Phượng Vũ hung hăng liếc nhìn Vô Tấn, khẽ nói với phụ thân vài câu, Tề Mạo vốn bình thản nhưng sau khi nghe nàng nói thì biến đổi ánh mắt nhìn Vô Tấn thật sâu sau đó tiến lên thi lễ:- Hóa ra công tử chính là Vô Tấn, cửu ngưỡng đại danh , tại hạ là Tề Mạo là phụ thân của Phượng Vũ.