181 Ở một mức độ nào đó Vô Tấn được phong thưởng chính là một cái gương cho hắn. Vô Tấn một lần nữa quỳ xuống lần này đổi giọng;- Ty chức đa tạ điện hạ ban thưởng.
182 Vô Tấn. Duy Minh hỏi hai tiếng Vô Tấn không trả lời hắn nhìn lại mới phát hiện ra tiểu đệ của mình đã ngủ say sưa hắn cười khổ lắc đầu thổi tắt đèn rồi nhắm mắt lại thế nào cũng không ngủ được trong đầu hắn không ngừng xuất hiện hình bóng mỹ diệu của Ngu Hải Lan dáng người uyển chuyển cùng với tính cách dịu dàng.
183 Lời nói này kinh động bốn phía, sắc mặt của Thiệu Cảnh Văn trở nên trắng bệch ngay cả Thân Quốc Cữu cũng không kiên nhẫn, đứng lên nghiêm nghị quát hỏi:- Giả ở chỗ nào?Tề Vĩ khẩn trương bất an nói:- Tổng quầy, ông thấy rõ rồi chứ chớ kiểm tra qua loa.
184 Gần đây Thân Quốc Cữu đã chuyển ánh mắt tới hai mươi vạn đại quân của Trương Sùng Tuấn, muốn cho Sở vương đăng cơ thì phải có quân đội ủng hộ mấy tháng trước hắn đã đem chất nữ ruột Như Ý của mình gả cho thứ tử của Trương Sùng Tuấn hai người làm thông gian nhưng lại bị Trương Sùng Tuấn cự tuyệt, Thân Quốc Cữu trong lòng sinh hận ý một lòng muốn hạ bệ Trương Sùng Tuấn liền mua chuộc hai thân binh thu thập chứng cứ tạo phản hoặc cấu kết với phản tặc của Trương Sùng Tuấn, những chứng cứ này không tìm ra được nhưng lại tìm được chứng cớ Trương Sùng Tuấn hoài niệm vụ Tấn An Chi Biến bốn mươi năm trước điều này khiến Thân Quốc Cữu vui mừng quá điỗ hắn mệnh cho hai thân binh hỏa tốc về kinh có lẽ vì chuyện này mà Lan Lăng quận vương nổi giận.
185 Nàng đứng ở bên cạnh cô cô Tề Linh Lung hai người là hai nữ nhân duy nhất ở đây, Tề Phượng Vũ phụ trách tra xét sổ sách của Tề gia, thẩm tra bên trong địa vị rất cao.
186 Tề Vạn Niên một mực lưu ý tới cháu gái của hắn thấy nàng phát ra tiếng kêu kinh hãi hắn cũng cảm thấy có vấn đề theo tiếng thét kinh hãi của nàng hắn cũng cảm giác được có lẽ nàng biết Hoàng Phủ Vô Tấn này nhưng Tề Vạn Niên sẽ không ở đương trường hỏi Tề Phượng Vũ, là một gia chủ hắn cần chú ý tới thái độ của mình.
187 Ở trong hành lang con cháu của Tề gia đều đã tản đi, Tề Linh Lung trở lại hậu trạch nhưng không thấy Tề Phượng Vũ đâu cả. Chỉ thấy nàng chạy ra ngoài cửa, Tề Linh Lung liền gọi theo:- Tiểu vũ con đi đâu vậy?- Con đi tìm tứ thúc có việc nhị cô cô cô cô về trước đi.
188 Tề Vạn Niên khoát tay:- Các ngươi đừng cãi cọ tư cách của các ngươi vẫn không đủ để gặp thái tử, chỉ có ta là có thể gặp hắn, nếu như tước vị của ta vẫn còn thì hôm nay chúng ta không bị động rồi.
189 Trần Anh hơi kỳ quái:- Vừa mới rời khỏi tại sao lại quay về?- Muội đã quên sao, đầu tháng mười một chính là ngày giỗ của phụ mẫu ta, ta phải về tảo mộ bọn họ tuy còn ba tháng nhưng ta sợ trên biển sóng to gió lớn không quay về được.
190 Vô Tấn tự giễu cười cười:- Cho dù không phải là thương nhân nhỏ nhưng cũng không thể tiến nhập vào gia tộc bọn họ nhà bọn họ muốn làm trạng nguyên tiến sĩ, ta lại là một người không học vấn không nghề nghiệp.
191 Làm một chuyện gì nhất định cũng cũng phải thoáng một chút không cần phải cự tuyệt hoàn toàn lưu lại ình một chỗ trống, vạn nhất trời đất rung chuyển hắn thật sự muốn đi làm quả nghị đô úy thì không phải mất một con đường sao?Đây là con đường kiếp trước Vô Tấn tích lũy cổ kim thông hành.
192 Hắn lúc này mới dò xét lão phu nhân trước mắt lão phu nhân tuổi gần bảy mươi dáng người nhỏ gầy, nhưng mặt mũi hiền lành, mặt mày thanh tú vô cùng, bảo dưỡng vô cùng tốt, nhìn ra lúc còn trẻ nàng cũng mỹ mạo đoan trang, nàng tức giận trông thật cao quý hẳn là lão nhân của đại gia đình nàng ở chỗ này quét rác Vô Tấn cũng không cảm thấy kỳ quái nơi này là chùa, tín ngưỡng là phật tổ chẳng phân biệt được giá cả thế nào.
193 Vô Tấn gật đầu xem ra phương trượng rất coi trọng duyên phật hắn dọc theo con đường nhỏ tới phía trước thiền phòng, khách tăng cung kính mà bẩm báo:- Chủ trì hắn đã tới.
194 Trong lòng Vô Tấn cảm thấy cay đắng, đáp án câu chuyện là hắn chỉ tiếp nhận một thân phận hoàng thất mốc meo, con của thái tử, nếu như Tấn An chi biến phát sinh vào mười năm trước có lẽ hắn còn có cơ hội nhưng trải qua bốn mươi năm rồi ngay cả con của Sở vương đã đăng cơ hắn còn chờ mong gì.
195 - Đây là. . . từ sư tử quốc mang về sao?Đây là bí mật nàng ẩn dấu trong lòng, bốn mươi năm trước xảy ra chuyện kia con của nàng vẫn chưa chết mà chạy tới sư tử quốc ở hải ngoại, nhưng bởi vì lúc phá vòng vây bị trúng tên cho nên sống được mười năm đã đi rồi.
196 Bởi vì nguyên nhân buổi sáng có mưa cho nên con đường có hơi lầy lội Vô Tấn đi bốn năm dặm đã hơi hối hận con đường kia hắn có thể phóng ngựa chạy tuy hơi xa một chút nhưng đường rộng bằng phẳng, tốc độ rất nhanh mà con đường này gồ ghề chật vật giao thông không tốt, căn bản không thể phóng ngựa chạy nhanh được đến kinh thành ngược lại mất thời gian hơn, đúng là dục tốc bất đạt.
197 Lửa giận trong mắt của Thân Quốc Cữu thoáng trở nên hoà hoãn hơn một chút hắn đã nghe thấy sự nản lòng thoái chí ở trong lời nói của Thiệu Cảnh Văn, hắn đương nhiên hiểu rõ chuyện này không thể trách Thiệu Cảnh Văn được tối hôm qua hắn vừa trở về chuyện này là do em vợ của hắn một tay điều khiển quan trọng hơn là Thiệu Cảnh Văn không chỉ huy Thân Quốc Cữu biết rõ.
198 - Nam tử trẻ tuổi có gì đặc thù không?- Tiều phu nói dáng người của người này cao lớn, đôi mắt rất có thần, luôn nở ra một nụ cười hơn nữa ngựa của hắn không giống bình thuồng.
199 Hoàng Phủ Cương mỉm cười:- Ngươi biết tục gia danh tự của Tuệ Năng thiền sư là gì hkoog?Vô Tấn cười khổ một tiếng:- Ta không biết ngay cả Tử Kim Hồ Lô cũng không mở ra.
200 Là Trần thị huynh đệ đến, Vô Tấn tranh thủ treo hạt đậu tương tư lên cổ của mình, cất kỹ trong người rồi mới mở cửa đi ra. - Ba tên lưu manh các ngươi hai ngày nay chạy trốn ở nơi nào?Vô Tấn thấy ba người bình an vô sự thì trong lòng vô cùng vui mừng bọn họ chia tay ở Tề Châu hôm nay là lần đầu tiên gặp lại, tam huynh đệ nhìn thấy hắn thì kinh hỉ một hồi, Trần Chúc tiến lên đánh một quyền vào vai của Vô Tấn:- Chúng ta một mực tìm ngươi, ngươi bận quá phải không?Ba người cùng cười lớn ôm Vô Tấn một cái, Vô Tấn lại hỏi:- Các huynh đệ sao rồi, mười huynh đệ về sau có tìm được các ngươi không?- Ngươi yên tâm, chúng ta mọi người đã từng trải rồi, dĩ nhiên là gặp được.