101 Bởi vì có hai lần kinh nghiệm, lúc vừa có người đến mọi người không dám kinh ngạc, trực tiếp ra đánh, tránh cho Đoan Mộc Ly có cơ hội chạy ra. . . . .
102 Đối với lời của Đoan Mộc Ly, tin cũng không được, mà không tin cũng không xong, Tam cô nương tức giận giậm mạnh chân một cái, nhưng lại lập tức dừng ngay, sau đó khẽ cắn răng, dùng tốc độ nhanh nhất rời đi, tránh cho ở chỗ này độc phát thật sự.
103 "Có lẽ là không đủ người. " Đoan Mộc Ly bình tĩnh chen vào nói. ". . . . . . " Tất cả mọi người đối với Đoan Mộc Ly đều lấy ánh mắt khiển trách oán giận.
104 Hôm nay dân chúng trong kinh thành đều bận rộn chú ý Đoan Mộc Hồng xem mắt, hoàn toàn không có tâm tư trông nom chuyện khác, cho nên mấy người Quý Ngữ Hàm coi như âm thầm ra khỏi thành.
105 Khụ, khụ, nhiệt tình của các cô nương chắc là sẽ không bị chút gió tuyết ảnh hưởng. . . . . . Bi phẫn nhiều ngày như vậy, Đoan Mộc Hồng ngay cả tức giận cũng đều không có, chẳng qua là nhìn chằm chằm bọn họ.
106 Hơn nữa. . . . . . Hắn nhìn giống như có chút quen mắt?Quý Ngữ Hàm lấy xuống Tiểu Trong Suốt ở trên đầu, đặt bên cạnh tiểu tử kia. Ách. . . . . . Quả nhiên là vóc người cùng thể tích giống nhau, chẳng qua là diện mạo không không giống nhau.
107 Đoan Mộc Ly cười vỗ Phi Phi một cái, khí lực không lớn không nhỏ, Phi Phi cho là hắn đang động kinh. . . . . . Định không để ý đến hắn. Vẫn cười, lần này Đoan Mộc Ly chợt cho Phi Phi một quyền.
108 Đúng vậy! Nghe lời của Dạ Cẩm, mọi người mới phản ứng được có cái gì không đúng. Phi Phi nổi giận, "Lần này chúng ta cũng không chọc giận ngươi, tại sao ngươi lại gạt chúng ta!"Đoan Mộc Ly cười trả lời hắn, "Không nghĩ ra được làm sao để đi qua, nên có chút buồn bực.
109 Không Không bắt đầu đối với bản lĩnh này của Dạ Cẩm cảm thấy hứng thú, "Cũng không biết năm đó Dạ Cẩm rốt cuộc có kỳ ngộ gì, có phải xông qua được mấy bức tường này, chúng ta cũng có thể xuyên tới xuyên lui như vậy?""Nói không chừng bảo tàng chính là cái này!" Những người khác cũng rất phấn chấn.
110 Bức màn xanh bị kéo đứt, chất lỏng màu xanh nhạt chảy xuống, dính ở trên tay, Đoan Mộc Ly giống như cũng không để ý. Tam cô nương thần sắc quỷ dị nhìn chất lỏng màu xanh đang cạn giống như là bốc hơi từ trên tay Đoan Mộc Ly từ từ biến mất, đột nhiên bắt đầu cười.
111 Thật vất vả đem hạt ném loạn trước đó nhặt trở lại, Đoan Mộc Hồng đứng thẳng thân, thần sắc ngưng trọng, "Ta có ý tưởng. ""Ngươi muốn viết sách?"Không Không tức giận nhìn hắn, "Chúng ta cũng bị đủ kích thích, ngươi còn diễn tiểu phẩm gì!"Đoan Mộc Hồng không có để ý tới hắn động kinh, chỉ rất nghiêm túc, nhìn bức tường trước mắt có thể dẫn bọn họ đi bất kỳ nơi nào.
112 "Ý kiến hay!" Đoan Mộc Hồng dẫn đầu tán thành. Những người khác đồng loạt nhìn về phía hắn, "Ngươi cao hứng như thế sao, Đoan Mộc Ly đi, ngươi phải ở lại trong cung làm hoàng đế, còn phải bận rộn xem mặt.
113 Hắc hắc, chờ đến hiện đại, đến nơi gọi là"nhà trẻ", chính hắn sẽ tìm nương tử !Tiểu Dật tâm tình vui vẻ chắp tay sau lưng đi thật thong thả. . . . . .
114 Dĩ nhiên, Đoan Mộc Ly "Mất hết võ công " cũng không cần vội vã, ung dung ở một bên"Nghỉ ngơi" là được. Chợt nhảy ra một khối đầu gỗ, Phi Phi cắn răng, Đoan Mộc Ly, ngươi đắc ý không được bao lâu đâu!Khi hắn tới cửa——Giữa trưa mùa đông, vừa vặn có ánh mặt trời, Quý Ngữ Hàm ngủ trưa ở trong phòng, còn Đoan Mộc Ly cười đi ra gian nhà gỗ bọn họ đang ở.
115 Đoan Mộc Ly cười vỗ vỗ đầu của nàng, "Nếu thích, vậy thì từ từ xem đi. "Vừa nói hắn cũng rất bình tĩnh đem cây nhổ tận gốc. . . . . . Sau đó Quý Ngữ Hàm vẫn còn ôm cái cây kia, cùng nhau bị Đoan Mộc Ly kéo đi.
116 Trong lòng tràn đầy không hiểu, băn khoăn đi về phía hố sâu đã bị che giấu. Nàng sắp đến bên bờ hố, mọi người nhìn thấy Đoan Mộc Ly không có ý định gọi lại, thì bắt đầu khẩn trương.
117 "Không đúng không đúng. "Không Không lấy ra khăn tay điên cuồng cắn, "Ta mới vừa rồi thấy mặt một người tóc đỏ ngã ở trên mặt tuyết, sau đó người nọ liền biến thành bộ dáng hồ ly !"Hồ ly tinh?Tất cả mọi người hoài nghi nhìn con tiểu hồ ly bị thương, "Ngươi xác định không phải là ngươi hoa mắt?"Căn cứ vào tần số động kinh bình thường của Không Không.
118 " Không thấy tiểu hồ ly, khu vực gần đó thuộc hạ cũng đã tìm nhiều lần, không nhìn thấy nó, áo choàng của chủ nhân nó cũng mang đi. "Lúc đầu mọi người còn tưởng rằng nó bị thương rất nặng, tạm thời sẽ không di động, cho nên nghe Thanh Long nói như vậy, cũng rất kinh ngạc.
119 Đừng nói Tiểu Trong Suốt cùng Oa Oa , chính trên đầu nàng lúc đó còn thêm một gốc cây nhỏ đây. . . . . . Hic hic. Nghe được nàng miêu tả, nam nhân tóc bạch kim cau mày, giống như đang lâm vào trầm tư.
120 Trước kia đã rất lâu, Tiên giới vốn là một nơi thanh bình, các thần tiên không phân chia cấp bậc, đều là các tiên rất nhàn nhã giàu có. Vì vậy có vị lão thiên thần đại ca, già nhất không vui.