121 Mọi người đen mặt, Không Không không thể có ước nguyện bình thường sao. Hắn vừa dứt lời, tóc lại thật sự xuất hiện dày đặc trên đầu hắn. . . . Đáng tiếc là quá nhiều.
122 Tiên đế khinh bỉ hắn, "Qua nhiều năm như vậy ngươi thật đúng là vẫn giữ cái đức hạnh này, ngay cả xưng hô cũng phải tự mình dùng một cái!"Đã bị Đoan Mộc Ly lôi ra sơ hở, thừa nhận trước kia bọn họ có quen biết, Tiên đế cũng không giấu nữa.
123 Khi bọn Tiên đế tỉnh lại, không biết Đoan Mộc Ly tìm được một quyển danh sách ở đâu, đang dùng bút gạch gạch vẽ vẽ, giống như đang tính toán chuyện buôn bán thần tiên.
124 Đoan Mộc Ly cười cười, thực "suy nghĩ vì bọn họ", "Không cần phiền toái như vậy, dù sao các ngươi cũng sẽ luôn luôn ở cùng nhau. "Hắn còn chuẩn bị giết cả hai?Hai người lập tức quay đầu bỏ chạy, nhưng mới chạy một bước, người đã bị Đoan Mộc Ly mỗi tay một người kéo trở về.
125 Hắn nhìn về phía Đoan Mộc Ly bên cạnh Quý Ngữ Hàm, nhíu mày, cảm thấy gương mặt tươi cười của nam nhân này có chút chướng mắt. "Ngươi bị hắn bắt đến bên cạnh à?"Lạc Lạc mở miệng hỏi, giống như Đoan Mộc Ly khiến hắn rất giận.
126 Khi mới quen biết bọn Phi Phi không lâu, vẫn chưa phát hiện bản chất động kinh của bọn họ, Quý Ngữ Hàm từng có lúc nghĩ đến một nguyện vọng hoàn toàn không thực tế -- mọi người cùng nhau trở về hiện đại chơi vui vẻ một lần.
127 Ngày hôm sau, hai hộ gia đình khác khẩn cấp dọn đi, mãi cho đến khi những người chủ này được phân vào trong tiểu khu mới dám trở về. Nghe nói, ngày đó bọn họ nghe thấy tiếng quỷ khóc kéo dài đến cả giờ đồng hồ, âm thanh ai oán quả thực khiến bọn họ đều muốn thay lũ quỷ này gạt lệ chua xót.
128 ". . . . . . . . " Tiểu A mới vừa tỉnh lại, miệng liền sùi bọt mép ngất xỉu tiếp. Vừa lòng, Đoan Mộc Ly mang Quý Ngữ Hàm rời đi. Lúc ăn cơm chiều, theo kế hoạch của Đoan Mộc Ly, bọn họ hiện nên ăn bữa tối dưới ánh nến.
129 Mặc Kỳ Thụy lạnh giọng, "Đừng ầm ĩ, nên nghĩ làm thế nào để đi ra ngoài. ""Ngươi gấp cái gì?"Những người khác cùng khinh bỉ hắn, "Ở nhà xem tivi không phải rất tốt sao!"Khối băng ném qua một ánh mắt lạnh buốt, "Ở nhà không ăn cơm?"".
130 Phát hiện Dạ Cẩm đang chờ mình đáp lại, tiểu nữ sinh nâng ngón tay chỉ mặt mình, hữu khí vô lực nói, "Gọi tôi là Tiểu Bạch được rồi. "". . . " Thật đúng là Tiểu Bạch.
131 Tuy rằng buổi sáng trôi qua không mấy suông sẻ, nhưng lúc Dạ Cẩm về đến nhà vẫn rất là đắc ý. Mặc kệ nói như thế nào, tạm thời hắn vẫn an toàn ~Sau khi vào cửa, hắn phát hiện mọi người giống như bề bộn nhiều việc.
132 Tiểu Bạch gọi điện thoại cho đồng nghiệp, hỏi được đại khái là lúc mười giờ sáng Mặc Kỳ Thụy cũng đã rời khỏi công ty. Thời gian dài như vậy, sao còn chưa trở về?Cho dù là lạc đường, cũng đã sớm gọi 110 xin giúp đỡ.
133 Nàng ta muốn chính là Quý Ngữ Hàm khóc sướt mướt, Đoan Mộc Ly vì muốn an ủi nàng ấy mà nôn nóng mất bình tĩnh vốn có!Trong lòng nghĩ vô cùng hoàn mỹ, Tam cô nương bắt lấy Tiểu Dật, nhảy xuống thạch thất dưới mặt đất.
134 Thấy Tam cô nương đã bị chọc tức đến nỗi thần trí không rõ, mọi người đang do dự nên làm thể nào để đoạt lại Tiểu Dật, đem về số điểm tròn trịa cho cuộc kiểm tra lần này ——Đột nhiên Đoan Mộc Ly ngẩng đầu, cười nhìn về phía sau Tam cô nương, "Ngươi đã đến rồi.
135 Aizz, phong thuỷ thay đổi rồi, cuối cùng cũng có một ngày bọn họ có thể khinh bỉ Đoan Mộc Ly!Đoan Mộc Ly vẫn cười cười như cũ, cúi đầu, "Oa Nhi, trừ chúng ta ra, nơi này còn có người khác sao?""Có nha.
136 Trang phục nữ bình thường đương nhiên Không Không mặc không vừa, bọn họ cũng chỉ để hắn mặc trường bào màu trắng, bên ngoài lại khoác một tầng lụa mỏng.
137 Mọi người không nhìn đôi mắt oán giận của Không Không, tiếp tục thảnh thơi ăn đồ ăn vặt. Xem diễn mà, không ăn cái gì sao được?Yên tĩnh nửa ngày, Dạ Cẩm rốt cục mở miệng , "Nàng muốn làm gì?"".
138 Đây chính là tiểu nữ quỷ chịu sự giáo dục của hiện đại, sao vẫn còn có quan niệm ngu như vậy?Bất quá sao hắn lại đáng yêu?Rõ ràng là loại máu lạnh thích giết chóc, rất không phân rõ phải trái!Ánh mắt của tiểu nữ quỷ bị sao thế!Trong lòng mắng như vậy, khóe miệng Dạ Cẩm lại không tự kìm hãm được mà nâng lên.
139 Đoạn chuyện xưa này kỳ thật là phát sinh lúc Quý Ngữ Hàm vừa mới tiến cung, mỗi ngày đều lo lắng mình sẽ bị ăn, cho nên mỗi ngày đều cố gắng làm ình thoạt nhìn không thể ăn.
140 Cười nhìn nàng, giọng Đoan Mộc Ly cực kỳ bình tĩnh, "Mới thèm ăn gần đây thôi, cảm thấy màu gì ăn cũng ngon. "". . . "Ngọn lửa hy vọng nhỏ nhoi trong lòng "chíu" một tiếng liền bị tiêu diệt, linh hồn nhỏ bé của Quý Ngữ Hàm bị thương, rơi lệ ăn xong cơm trưa.