21 Mạc Linh Nhi vừa nghe xong quả thật tức muốn hộc máu, khi còn là thủ lĩnh đặc công ở kiếp trước, cô cũng không kiêu ngạo tới mức đó!
Nhìn tên này đi, trông hắn chẳng có thành ý hợp tác gì cả!
Con bà nó, nếu không phải cô đánh không lại thì đâu đến nỗi phải uất ức đến thế này!
Mạc Linh Nhi phát hiện tên này đúng là khắc tinh của cô.
22 “Cạch!” Cây kiếm đang đâm về phía cô gái bị đánh bay xuống đất.
“Mấy thằng đàn ông ăn hiếp một cô gái mà coi được à, mặt phải dày cỡ nào mới làm được chuyện này chứ.
23 “Đừng quỳ, ta đâu có trách ngươi. ” Mạc Linh Nhi đỡ Hồng Tụ lại.
Nhìn thấy hành động của Mạc Linh Nhi, lại nghĩ tới thường ngày Mạc Linh Nhi cũng chưa từng làm khó bọn họ, trong lòng Hồng Tụ dâng lên cảm xúc ấm áp.
24 Hôm sau, Mạc Linh Nhi dậy rất sớm.
Nhờ phúc của tên ác ma kia, hôm nay cô rất bận rộn.
“Tố Nguyệt, hôm nay tiểu thư nhà em muốn ra ngoài, lát nữa em sắp xếp cho Hồng Tụ ra khỏi phủ, bảo Hồng Tụ chờ ta ở cổng.
25 “Có giỏi thì ngươi nói lại lần nữa cho ta!”
“Vương công tử còn trẻ mà sao tai đã điếc rồi vậy? Thế thì bản công tử sẽ tốt bụng nhắc lại cho mọi người nghe, ta không thích uống rượu.
26 Bước chân của Phong Hiên Nhã thoáng khựng lại, ánh mắt hiện lên sự phức tạp nhưng chỉ trong thoáng chốc đã trở lại như cũ.
“Sao, Mặc huynh có muốn vào ngồi một lát không?” Ba người đã đi đến lầu ba, Phong Hiên Nhã thản nhiên nhìn Mạc Linh Nhi, ánh mắt lướt qua nét cưng chiều khó phát hiện.
27 Không ngờ tên đàn ông đeo mặt nạ cũng đang nhìn cô chằm chằm, hắn lạnh lùng nói: “Thế nhưng bản tôn không thỏai mái thì làm thế nào đây?”
Mạc Linh Nhi lùi lại phía sau vài bước, lúc đang nghĩ xem nên chạy trốn thế nào thì bị hắn ta kéo lại.
28 Giờ Mạc Linh Nhi mới nhìn rõ người phụ nữ, bà mặc áo thô vải gai, đầu tóc hơi rối, được búi lên bằng một cái que trúc. Gương mặt bà tái nhợt một cách kỳ lạ, nhìn có vẻ vô cùng yếu ớt, dù vậy nhưng vẫn không thể che dấu vẻ đẹp của bà, hơn nữa còn khiến bà ấy thêm nét mong manh yếu đuối như cành liễu.
29 “Viên Nghị, đệ lại chạy đi đâu phá phách thế. ” Hồng Tụ yêu thương xoa đầu em trai.
“Đệ đâu có phá phách gì đâu, đệ đi lên núi tìm ít quả dại cho mẹ ăn thôi.
30 Quả nhiên, gương mặt Ngũ hoàng tử đã có vẻ không vui.
Lúc này Mạc Dương liền liếc Mạc Linh Thanh, ý bảo cô ta đừng nói linh tinh, tránh để Ngũ hoàng tử tức giận.
31 Mạc Linh Nhi cũng ngạc nhiên trước câu nói đó của Minh Diên.
Đây là cái tên Minh Diên mà cô biết sao?
“Ô… ta nhất thời chưa nghĩ ra, có thể để…”
“Không thể!”
Biết ngay! Sao tên này lại dễ tính thế được.
32 Trong một ngôi nhà ở ngoại ô phía đông.
Bạch Yên đang tự thay thuốc cho cánh tay của mình, nhìn lớp băng đẫm máu, gương mặt cô vẫn chẳng hề thay đổi, dường như đó không phải là máu của cô.
33 Cô vừa dứt lời, Mạc Linh Yên liền sững ra, sau đó cô ta tức phát điên.
“Mạc Linh Nhi, ta gọi ngươi một câu đại tỷ là nể mặt ngươi lắm rồi, ngươi đừng có được nước lấn tới.
34 Tam di nương vừa nghe Mạc Linh Nhi đồng ý, liền mừng rỡ, luôn miệng nói: “Đa tạ Đại tiểu thư, Đại tiểu thư bằng lòng đưa Tam tiểu thư vào cung đã là ân huệ lớn rồi, việc sau khi vào cung Đại tiểu thư không phải lo lắng đâu.
35 “Mẹ? Mẹ?” Hai tay Mạc Linh Nhi nắm chặt chiếc chăn, trán toát mồ hôi, vẻ mặt đau khổ kêu lên.
“Mẹ!. . . A!” Mạc Linh Nhi bừng tỉnh, phát hiện vạt áo đã ướt đẫm.
36 Lúc này, Mạc Linh Thanh đang ngắm hoa ở trong hoa viên. Trời đang vào giữa hè, biển hoa trong hoa viên thi nhau đua sắc, chỉ sợ người khác không thấy được vẻ đẹp của mình.
37 “Về sau, về sau em không thấy tiểu thư lấy ra nữa, nên em cho rằng tiểu thư đã cất đi rồi. ” Tố Nguyệt nói.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện vài hình ảnh, một cô bé đem chôn một miếng ngọc bội phỉ thúy trong veo lấp lánh và một chiếc hộp xuống gốc cây lê.
38 “Dao Nhi đừng nói thế, đại tỷ sẽ tức giận đấy. ” Mạc Linh Thanh tỏ vẻ tủi thân nhìn Thượng Quan Dao, hai tay kéo lấy cô ta nhưng trong lòng thầm đắc ý.
39 "Ha ha, Ngũ hoàng tử vẫn nên gọi ta bằng cách khác thì hơn, từ trước đến giờ ta không thích người ta gọi ta là Linh Nhi. " Mạc Linh Nhi híp mắt cười với Ngũ hoàng tử.
40 "Oa, trời ạ. Là đệ nhất mỹ nhân Giang Doanh Doanh của Lan thành đấy. "
"Gì cơ? Chính là Giang Doanh Doanh mà bảy tuổi biết làm thơ, tám tuổi nổi tiếng vì múa một khúc Kinh Hoằng, sau đó được Thương Nha Tử nổi tiếng gần xa thu nạp làm đệ tử đấy ư?"
"Nếu không thì còn ai dám cùng tên với nàng ấy nữa.