1 Cơn gió lạnh len lỏi làm giá buốt cả tâm hồn. Chốn hoàng cung mênh mông rộng lớn, chìm vào đêm khuya tĩnh mịch khiến người ta có cảm giác rợn ngợp. Những đóa hoa thiên lý nơi vườn thượng uyển bị gió thổi lệch sang một bên, nhưng nó vẫn cố gắng gượng, cố giành lấy quyền sống và tồn tại.
2 Cánh cửa thư phòng hé mở, để cho ánh sáng của buổi chiều chiếu vào le lói. Một vóc dáng nho nhã nhưng đầy khí chất, có cái thần của một vị công thần khai quốc, gương mặt phúc hậu với đôi mắt sáng và râu tóc ngả màu bạc điềm đạm bước vào.
3 Hoàng thượng vẫn chưa hết bàng hoàng, đứng ngoài phòng sứ giả chờ đợi cùng với các nô tài. Quan thái y mở cửa phòng bước ra, gương mặt đã có phần bình ổn, hoàng thượng vì thế cũng bớt lo lắng phần nào.
4 "Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ Thử địa không dư Hoàn hạc lâu Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản Bạch vân thiên tải không du du". Dương phi ngâm nga bốn câu thơ của Thôi Hiệu trên đường đến chánh điện.
5 Ngọc Dao khoác lên người chiếc áo do Y Phục phòng vừa mới mang tới, xoay người ngắm nghía giây lát rồi ngồi xuống điểm trang. Bên ngoài, cây tùng già đã thay màu áo mới, sừng sững oai nghiêm như muốn chứng tỏ với các loài cây xung quanh rằng mình là một kẻ đứng tuổi và có nhiều kinh nghiệm.
6 Tịch dương đỏ rực như lửa, khép nép chìm dần sau dãy núi. Bóng tối dang rộng vòng tay khổng lồ của mình, từ từ ôm trọn cả bầu trời. Vầng trăng bạc treo cao lơ lửng, điểm xuyến lung linh.
7 Ngày tết đến là ngày mà toàn thể người dân Đại Việt ai cũng háo hức chờ đón. Khắp thành Thăng Long hoa cỏ đua nhau khoe sắc. Người thì mua lễ phẩm, người đi chùa cầu bình an, tiếng cười nói rôm rả cả chốn kinh thành.
8 Đêm xuân lặng lẽ buông dần, phảng phất cơn gió nhẹ kéo theo những cánh hoa rơi lã tã. Một tiếng đàn tì bà văng vẳng, quyện theo gió lướt nhẹ qua các cành cây.
9 Sáng hôm nay Thần phi trông đã có phần tươi tỉnh, ngồi thưởng trà cạnh hồ sen. Những loại mức và bánh được bày biện lên bàn, đủ màu đủ sắc. Chiếc quạt trên tay ả cung nữ không ngừng phe phẩy, tạo ra một luồng gió mát hòa vào cái không gian trong vắt của buổi sớm ban mai.
10 Thần phi ngả người vào ghế, định cho thần trí thư giãn một chút, nhưng nỗi phiền muộn cứ đeo bám lấy nàng. Người cung tì rót cho nàng một chung trà định thần, nhưng nàng gạt phắt đi rồi mở cửa bước ra vườn thượng uyển.
11 Hoa tàn, phong nguyệt mưa sa Ai tri âm đó mặn mà với ai Sắc hương đã vội phôi phai Tình vui một chốc u hoài ngàn năm Cánh cửa cung khép lại, chôn kín cuộc đời, chôn kín tuổi thanh xuân.
12 Đôi ba chén rượu nồng, đôi ba hạt lệ tuôn. Thánh giá lại đến cửa cung, Dương phi vờ như không thấy, nàng chăm chú tưới những đóa hoa, mặc cho tiếng bước chân cuả người ấy đang đến gần.
13 Gió thu se lạnh, vương vẫn mùi hương của loài hoa cúc. Vài hạt nước đọng, rơi xuống, vỡ tung tóe. Trời buồn man mác, khúc tiêu sầu như tiếng nhạc văng vẳng đó đây, rồi cũng ta biến vào cõi hư vô.
14 - Nương nương! Nương nương ơi! Có chuyện lớn rồi! - Ả cung tì của Thần phi hớt hãi chạy vào phòng, suýt chút vấp ngã ở bậc cửa. - Có chuyện gì àm ngươi hấp tấp dữ vậy? Ả cung tì định thần lại một lúc rồi nói: - Hoàng thượng.
15 Bàn tay Thần phi nắn nót vẽ một bức họa, điểm xuyến vài đóa hoa mai và chim khổng tước sắc màu sặc sỡ. Hơi gió len lỏi thấm đượm hương vị cung đình. Nét vẽ cuối cùng cũng hoàn tất, bàn tay Thần phi ngừng lại, đôi chân mày ánh nguyệt khẽ nhướng lên, nụ cười lộ rõ vẻ kiêu hãnh của một quý phi.
16 - Đánh thức chúng dậy ngay cho trẫm! - Hoàng thượng ra lệnh ột tên thái giám, đôi mắt vẫn đỏ ngầu sự giận dữ. Tên thái giám còn đang rụt rè không biết làm sao thì ngài quát thêm một tiếng: - Ngươi sao thế, không nghe trẫm nói gì sao? - Dạ hoàng thượng, nhưng mà.
17 Chương 17: Sóng gió Buổi sáng hôm nay mây mù che khuất đỉnh núi, ánh mặt trời dường như cũng thiếu đi sức sống. Hàng chục cung tì khấu đầu quỳ trước chánh điện, dẫn đầu là Ngọc Dao và Bùi quý nhân.
18 Buổi sáng sớm, Ngọc Dao đã có mặt trước chánh điện để mong được gặp hoàng thượng. Ngài bết lý do chỉ xoay quanh về chuyện của Dương phi, nhưng ngài hiểu rõ cá tính Ngọc Dao thế nào nên cũng miễn cưỡng đến đấy.
19 Từng giọt nước nhỏ rơi xuống bậc thềm đá, vang lên từng tiếng tí tách lan tỏa vào hư không. Đặt từng bước chân mệt nhoài, Ngọc Dao khẽ đẩy cánh cửa phòng, nhìn người cung nữ già đang ngồi bên nôi hát ru cho Nghi Dân thái tử ngủ.
20 Kể từ lúc Ngọc Dao mang đế duệ, trong hoàng cung bắt đầu xảy ra những chuyện kì lạ. Người ta cứ nghe thấy mùi hương của những loài hoa thanh khiết nhất thoang thoảng suốt cả ngày lẫn đêm.