1
Chương 1
Nhỏ Diệp mở mắt ra, giật mình thấy bên ngoài cửa sổ, trời đã sáng bạch. Những tia nắng sớm nhấp nháy trên cành mận sau vườn như đang cười trêu nó.
2
Chương 2
Đến chiều, quả nhiên da dẻ nhỏ Diệp mát đi nhiều. Sau bữa cơm tối, nom nó đã thôi lừ đừ như ban sáng.
Lúc nhỏ Oanh đến, Quý ròm thở phào khi nghe tiếng cười đùa khúc khích của hai con nhóc vang lên từng chặp.
3
Chương 3
Việc Quý ròm chép bài giùm em gái không chỉ mỗi Tiểu Long cảm thấy bất ngờ. Ở nhà, bà, ba mẹ và anh Vũ đều như không tin vào mắt mình.
Chiều hôm qua, thấy Quý ròm ngồi hí hoáy hằng buổi đằng bàn, bà hỏi:
- Hôm nay bài tập nhiều lắm hở cháu?
- Dạ.
4
Chương 4
Nhỏ Diệp mãi vẫn không hết sốt. Cứ buổi sáng mát, buổi chiều hâm hấp còn tối thì nóng như hơ lửa. Mẹ cặp nhiệt cho nhỏ Diệp, có hôm nhiệt kế chỉ bốn mươi độ khiến ai nấy xanh mặt.
5
Chương 5
Quý ròm thương em là thế, vậy mà hôm cô Tư và thằng Mạnh lên thành phố chơi, tình thương đó bất thần bị sứt mẻ mất. . . một miếng.
Nếu mẹ con cô Tư lên chơi một cách bình thường như mọi khi thì đã không có chuyện gì đáng tiếc xảy ra.
6
Chương 6
Mẹ con cô Tư chỉ ở chơi với gia đình Quý ròm có hai ngày. Tới ngày thứ ba, cô phải dẫn Mạnh về nhà cho nó đi học.
Mẹ con cô tuy không ở chơi lâu nhưng niềm vui mẹ con cô đem lại cho Quý ròm thật là to lớn.
7
Chương 7
Quý ròm chiều chiều bắc ghế ngồi cạnh giường nằm của nhỏ Diệp, kể chuyện cho em nghe, mong em khuây khỏa. Đó là chuyện lạ. Xưa nay Quý ròm chưa bao giờ có những "nghĩa cử" như vậy.
8
Chương 8
Bạn bè của nhỏ Diệp không chỉ đến thăm và nghe kể chuyện suông. Theo thói quen, đi thăm người ốm bao giờ người ta cũng xách theo một cái gì đó.
9
Chương 9
Quý ròm ngồi loay hoay trước xấp hình mới lấy ở hiệu ảnh về. Hôm trước tụi nó chụp cả thảy ba mươi sáu pô nhưng chỉ rửa được có hai mươi lăm tấm.
10
Chương 10
Rồi cũng đến ngày nhỏ Diệp hết ốm hẳn. Trước đây đã hai, ba lần cả nhà tưởng nó đã dứt sốt, nhưng toàn mừng hụt. Nó cứ sáng mát, chiều nóng.