1 Đầu Hoài Đan đau như búa bổ, một cảm giác tê buốt liên tục dội đến, dây thần kinh như thể đang bị ai đó kéo căng ra, sắp đứt. Đôi mắt cô nặng trĩu, giống như có hàng tấn vật nặng đè lên mí mắt cô khiến cô không thể mở ra được.
2 Hiện tại.
Hoài Đan muốn bật dậy, muốn cất tiếng hỏi: "Bố mẹ tôi đâu? Bố mẹ tôi sao rồi? Họ sao rồi?" Nhưng vết thương quá nghiêm trọng, cô không thể làm gì, dù cố gắng bật dậy, mở miệng nói chuyện thì điều nhận lại chỉ là một cơn đau đớn dội đến thúc vào thân thể cô, khiến cô không kiềm chế được mà chảy nước mắt.
3 Khóc tiếp một trận tơi bời, Hoài Đan mới bình tĩnh trở lại. Hoài Đan biết nếu cô cứ tiếp tục gào khóc và phủ nhận mình không phải Đan Vy, cô nhất định sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
4 Hai tháng sau.
Với sự chăm sóc thật kĩ và thật tỉ mỉ của các cô hầu gái cùng quản gia Hoàng, Đan Vy lúc này đã hồi phục hoàn toàn, và hôm nay là ngày cô ra viện.
5 Cánh cửa xe từ từ mở ra, một đôi chân trắng mịn cùng với đôi giày thể thao màu đỏ xuất hiện. Đan Vy bước ra khỏi xe, vào trường, không quên gật nhẹ đầu chào bác tài xế xe một cái.
6 Suốt mấy giờ ra chơi trong ngày cho đến giờ ăn trưa ở căng-tin, Trịnh Kiều Anh cứ bám riết lấy Đan Vy như thể cô ta từng thân thiết với “Đan Vy thật” lắm vậy.
7 Một quyển sổ nhỏ. Không lẽ đây là nhật ký của Hoài Đan? Ôi! Tuyệt quá! Đúng là nhật kí của cậu ấy rồi! Hoài Đan cũng viết nhật kí ư? Không ngờ người lạnh lùng như cậu ấy cũng viết nhật kí.
8 - Đan Vi, tớ có chuyện phải đi gấp, cậu về sau nhé! – Trịnh Kiều Anh cười nhìn Đan Vi, sau đó vẫy tay chào và chạy khỏi phòng tập bơi.
Đan Vi khẽ thở dài, nhìn theo bóng Trịnh Kiều Anh, nếu như cô không biết rõ con người cô ta từ trước thì có lẽ cô đã thực sự coi Trịnh Kiều Anh là bạn, nụ cười của cô ta…quá trong sáng, quá ngây thơ, giả tạo một cách hoàn hảo.
9 Trong khi Hoài Đan vẫn chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, đăm chiêu suy nghĩ gì đó thì Đan Vi lại nhàn hạ ngồi trên giường bệnh và ăn phần hoa quả của mình, cô đã khá ổn rồi, có thể ra viện sớm.
10 Đan Vi lúc này chẳng hề để ý đến chiếc điện thoại nữa, cô lao vội xuống dưới, vừa chạy vừa cầu mong Trịnh Kiều Dương còn sống. Xuống đến nơi, mặc cho mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi, cô đến vội ôm Trịnh Kiều Dương vào lòng, một đưa tay lên gần mũi cô ta tìm kiếm sự sống, nhưng hoàn toàn không có một tia hy vọng.
11 Đứng trước ban công, mặc cho gió đêm thổi tung từng sợi tóc, Dương Chấn Phong vẫn nhìn về phía màn trời đêm đen kịt, trầm tư suy nghĩ. Hắn không thể tin được, trên trần đời này lại có sự phi lí xảy ra như vậy hay sao? Hai con người hoàn toàn không hề liên quan đến nhau vậy mà chỉ sau một vụ tai nạn giao thông lập tức hoàn đổi linh hồn! Điều này thật vô lí, không thể tin được.
12 Ngay sau đó, những chiếc xe màu đen lập tức bám đuôi theo chiếc lamborghini màu bạc của Vương Nguyên Khôi. Trên đường lúc này, một trận đua xe ngoài đời thật diễn ra ngay giữa ban ngày ban mặt, một trận xả súng kinh hoàng khiến cho những người không liên quan sợ hãi tránh đi.
13 Vương Nguyên Khôi lái xe với tốc độ lớn nhất, nhắm thẳng về hướng biệt thự nhà họ Dương mà đi. Câu chuyện Hoài Đan kể, tưởng như là những điều chỉ có trong phim ảnh, không ngờ hôm nay Vương Nguyên Khôi hắn được trông thấy tận mắt.
14 Đan Vi lặng lẽ ngồi trên hàng ghế gần bể bơi, cô vẫn chưa hết lo lắng sau khi nghe Hoài Đan nói về cuộc sống của cô hiện tại. Đang yên đang lành, cô từ một nữ sinh đơn thuần, sống trong một gia đình hạnh phúc, vậy mà chỉ sau một vụ tai nạn, cô bỗng chốc trở thành một vị tiểu thư giàu có, tương lai sở hữu hai tập đoàn quốc tế lớn.
15 Vậy là tốt rồi, Đan Vi còn sợ Dương Chấn Phong tàn khốc máu lạnh, đối với hắn giết người không là gì mà hận thù của hắn với Hoài Đan lại lớn như vậy, rất có khả năng không ngần ngại mà tiện tay sát hại luôn bố mẹ cô.
16 Một tuần trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến ngày đi dã ngoại.
Tại biệt thự của Đan Vi.
- Cô chủ Đan Vi, mời chọn giày. – Quản gia Hoàng như bao ngày, lại cúi đầu cung kính, hướng tay về phía tủ giày.
17 Đi qua đoạn đường với rừng phi lao chạy dọc ở hai bên, tất cả mọi người trong xe lần này đều ồ lên thật lớn, bên ngoài kia là một bãi cỏ rộng mênh mông xanh mướt với khung cảnh hướng ra biển thật đẹp, đặc biệt nhất là đang diễn ra hoàng hôn! Sóng biển rì rào xô vào bờ, gió biển cũng nhẹ nhàng mát rượi.
18 Ngày hôm sau.
Mọi người xung quanh đều đang dọn dẹp lều trại để chuẩn bị lên đường, tiếp tục đến địa điểm dã ngoại.
Từ hôm qua đến giờ, thái độ của Trịnh Kiều Anh dành cho Đan Vi có chút thay đổi, kể từ lúc cô đấu mắt với Dương Chấn Phong thì phải.
19 Trò chơi bắt đầu sau khi thầy Quân hô hiệu lệnh. Ban đầu, cả mười nhóm đều cùng đi chung trên một đường mòn. Sau đó, dần dần tự nhiên tách ra mỗi nhóm một hướng, ngay cả nhóm Trịnh Kiều Anh, cô ta nhất quyết muốn đi cùng nhóm Đan Vi nhưng cuối cùng vẫn phải cùng nhóm của mình rẽ sang ngả khác.
20 Lúc này đây, Đan Vi có cảm giác người mình giống một khối thịt lớn, bị ném từ trên cao xuống. Cả cơ thể cô như thể bị một lực ép không tưởng đè nén xuống, vô cùng khó chịu.