41 Không biết đã ngủ bao lâu, khi tỉnh lại y theo bản năng mà gồng mình, sau đó híp mắt, cẩn thận quan sát bốn phía.
“Tỉnh?” thanh âm khe khẽ càng khiến Tô Thần hoảng sợ, sau đó tự mình hướng về phía phát ra âm thanh, nhưng khẽ động đầu lại choáng váng, động tác liền ngừng lại.
42 Lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn qua vai Tô Kỳ, cả một đại đội phía sau xe ngựa, nào kị binh, bộ binh.
…Trường Nhạc cung từ lúc nào có nhiều quân như vậy?
Tuy rằng Trường Nhạc cung kia không thể nói nhỏ nhưng, trong trí nhớ dường như chỉ có cao thủ thị vệ, không có binh sĩ.
43 Cuối cùng cũng về đến Trường Nhạc cung.
Thực ra, Tô Thần cũng không rõ ràng lắm phải mất bao nhiêu thời gian mới về tới, dường như không phải quá chậm, cũng có thể là bởi vì y không cảm thấy gian nan, cho nên không cảm thấy chậm.
44 Từ cửa một thân ảnh nữ nhân khoác áo choàng màu trắng đi vào.
Nàng đầu tiên là hướng Tô Ký cúi người chào, sau đó là hướng Tô Thần Tô Tịch hơi hơi gật đầu.
45 Nửa đêm, mưa cuối cùng cũng bắt đầu rơi, Tô Thần căn bản vẫn không ngủ được, đầu khớp xương đau giống như là bị người gõ vỡ, quả thực là đau đến khiến y phát cuồng.
46 Chớp mắt, đã qua nửa tháng, nói chuyện với Tô Bát quả thực hữu dụng, Tô Thần hiện nay đã có thể nói ra mấy câu lưu loát, biểu tình trên mặt cũng đã thay đổi rất nhiều.
47 Tuy rằng thức đêm đối với thân thể mà nói thì không tốt lắm, nhưng lần này tất cả mọi người cùng thức với y, vừa qua khỏi giờ tí [từ 11pm-1am], y từ trên giường bò xuống, cùng bọn Tô Tam ngồi ở bên ngoài chờ.
48 Khuôn mặt này, cho dù có biến thành ngu ngốc cùng có thể nhận ra.
Bởi vì, này, hoàn toàn giống ta như đúc nha.
Không đợi y hết kinh ngạc, người kia lại làm ra một loạt động tác kì lạ.
49 Gần nơi ở của Ảnh phi vẫn đông người. Hai người một trước một sau chậm rãi đi.
Tuy rằng đã tìm hiểu nguyên nhân rõ ràng, nhưng Tô Thần không như Tô Tịch dự liệu quay trở về tìm Tô Kỳ, lại hỏi Tô Tịch: “Tô Thập ở đâu, chắc ngươi biết a.
50 Rời khỏi viện của Tô Thập, đi chưa được mấy bước, liền bị mấy người Tô Cửu dẫn theo ngăn đón.
Tô Cửu vừa làm tư thế đề phòng, vừa chậm rãi đi đến: “Tô Tịch, ngươi định đưa thiếu chủ đi đâu?” phía sau thị vệ Trường Nhạc cung vây hai người lại.
51 Trong lúc ngủ tỉnh dậy một lần, quay đầu nhìn Tô Kỳ ghé lên gối hô hấp trầm ổn, khuôn mặt mỹ lệ gần trong gang tấc.
Người này từ lúc nào ngừng việc quấy rối ta lại?
Tô Thần suy nghĩ một chút, không chống cự nổi cơn buồn ngủ, lại ngủ thiếp đi.
52 Chập tối ngày hôm sau Tô Thần tỉnh lại.
Tô Kỳ không ở bên trong phòng, nằm trên giường, Tô Thần còn chưa lấy lại được bình tĩnh, qua vài giây, nhớ tới chuyện sai lầm điên cuồng mình làm cùng Tô Kỳ trước khi ngủ, nhiệt độ trên mặt tăng cao.
53 Ngày hôm sau, Tô Thần quả thực không đi tiễn Tô Tịch.
Trường Nhạc cung vẫn vắng vẻ như trước, ngủ đến giờ mẹo [5am-7am], Tô Thần giật mình tỉnh giấc, ngồi lên ghế trước cửa sổ hướng về cửa chính Trường Nhạc cung ngưng mắt nhìn thật lâu cảnh sắc mờ nhạt trước mắt – ngày hôm qua Hoa Minh Không nói họ giờ mẹo xuất phát.
54 Nửa tháng sau, Li Vương đến.
Trường Nhạc cung tổ chức một bữa tiệc nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ để nghênh đón.
Làm Trường Nhạc cung cung chủ Tô Kỳ tự nhiên phải đi trước tiếp kiến, mà Tô Thần cũng bị cưỡng chế đi theo — Tô Kỳ giống như không cho phép Tô Thần thoát khỏi ánh mắt hắn.
55 Tuy rằng rất muốn giống như nàng khéo léo trả lời, nhưng vì bản năng thân thể không tự giác mà rụt lui bên người Tô Kỳ. Đối với y, Li Vương chủ động thế này dường như có nguy hiểm – đó cũng là do ám ảnh suốt hai năm kia tạo nên.
56 Yến hội cuối cùng cũng bắt đầu, Tô Kỳ ngồi ở trung tâm, Tô Thần ngồi ngay bên cạnh, Li Vương ngồi phía bên trái Tô Kỳ thấp xuống một chút, đồng dạng bên phải là Tô Bát, mọi người cứ thế lần lượt ngồi xuống phía dưới, vị quan viên mới nãy làm loạn cũng ở đó, chỉ khác là đầu cúi xuống, ngồi đàng hoàng tử tế.
57 Nhanh chóng đến giờ tí, Tô Kỳ đã trở về.
Tô Thần tắm rửa xong xuôi, nửa tỉnh nửa mê nằm trên giường trong phòng chờ hắn.
Đầu tiên là nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ, sau đó hắn đi đến cạnh giường, hơi cúi người, cánh môi mềm mại khẽ lướt qua cánh môi y.
58 Sauk hi Hàng Ca rời khỏi, Tô Kỳ lập tức vào trong.
Đứng trước mặt tỉ mỉ quan sát y, sau đó hỏi: “Không có chỗ nào khó chịu chứ?”
Người này lại khẩn trương như vậy, khiến Tô Thần thở dài — nếu thật ta phải rời khỏi hắn đi cùng Hàng Ca, chuyện này nghĩ đến, thật là…
“Làm sao vậy?” Lo lắng đưa tay chạm vào trán y: “Bị động tay chân sao?”
“KHông cần khẩn trương như vậy, ta không sao.
59 Đã một tháng kể từ ngày Li Vương về nước, tâm tình Tô Thần cũng không khá hơn, suốt ngày rầu rĩ, nếu không phải Tô Kỳ tìm cách làm cho y vui, chỉ sợ y lại gầy đi.
60 Khuyến cáo mạnh, nên đọc phiên ngoại Tô Kỳ III rồi mới đọc chương này a
Nếu không mọi hậu quả ta không gánh chịu, một lần nữa nhắc lại Kỳ Kỳ là công a
~…
Ánh sang mờ nhạt từ nến hơi chập chờn, người trên giường hơi nhúc nhích thân dưới, phát sinh thanh âm khe khẽ: “Ô…”
“Cảm thấy thế nào?” nam nhân bên cạnh vội vã khẩn trương kề sát: “Đầu rất đau sao?”
“…Tô Kỳ…” Tỉ mỉ nhận rõ gương mặt xong, y hữu khí vô lực nói thầm, “…Rất chóng mặt.