21 Thế là, Tô Thần lần thứ hai đem kế hoạch ly khai trì hoãn lại.
Y hiện tại cũng không thể tin được Tô Kỳ rồi, vô luận hắn nói thế nào, Tô Thần chỉ cần căn cứ động tác của hắn cùng với tình huống vết thương để dự đoán đã tốt hay chưa.
22 “Thần, ca…” hai thanh âm không ngừng ầm ĩ bên tai, cho dù có ngủ mê đến mấy, cũng không thể không tỉnh lại.
Chậm rãi mở mắt, phía trước nghiễm nhiên là gương mặt hài lòng của Li Du, tiểu Hổ.
23 Trử quốc khác với những quốc gia khác, tuy rằng không thể nói đây là nơi phồn hoa, nhưng tinh thần của mọi người không lo sợ khẩn trương như ba nước Tô Thần đã đi qua.
24 Rất nhanh trời chuyển tối, ba người mang theo bao lớn bao nhỏ về lại Trác Ngọc.
“Thật đói…” Li Du oán giận.
“Cũng tại ngươi mua đồ quên cả thời gian trở về.
25 Sau khi ăn cơm xong ── đương nhiên Tô Kỳ không ăn chỉ uống dược hoàn mang theo để bổ sung thể lực.
Bốn người đến bên giường lò sưởi ấm, Li Du cầm dã sử truyền kì mà hồi chiều đã mua say sưa đọc, tiểu Hổ sau khi khiếp sợ đã khôi phục bình thường, cũng bắt đầu xem bát cổ văn.
26 Sau, Tô Thần không muốn cùng Tô Kỳ dây dưa vấn đề không thể nói rõ này, liền xem sách thuốc.
Tô Kỳ thấy Tô Thần không để ý mình, cũng tiếp tục xem loại sách không có tri thức kia.
27 Sáng sớm hôm sau, khi Tô Thần tỉnh lại, còn chưa ý thức được gì, chỉ ngửi được hương thơm, vừa quay đầu nhìn, đã thấy gương mặt mĩ lệ tinh xảo, nhất thời không kịp phản ứng, thiếu chút nữa la hoảng lên.
28 “Thần Thần, ngươi làm sao mà đến ăn cũng ngây người a. ” Li Du miệng đầy thịt hoang mang hỏi y.
Tô Thần bỗng nhiên hoàn hồn: “Ách…Không có gì. ” Vội vàng gảy mấy miếng cơm vào mồm.
29 Vì vậy, trong môi trường tương đối hài hòa, phụ tử Tô Kỳ Tô Thần bình yên mà trải qua mấy ngày cuối năm.
Qua hết năm, nghỉ ngơi được ba ngày Tô Kỳ đã muốn hồi Trường Nhạc cung.
30 Đêm đó, trước khi chuẩn bị đi ngủ, xảy ra một chuyện không lớn cũng không nhỏ, nguyên nhân là tiểu Hổ nói dự định mùa thu năm nay sẽ dự thi.
Li Du là người đầu tiên phản đổi, Tô Thần cũng thấy tiểu Hổ tuổi còn hơi nhỏ.
31 Tuy rằng Tô Kỳ nói khi nào rãnh rỗi lại đến chỗ y, nhưng thực ra, Tô Thần cũng không rõ hắn có bao nhiêu bận rộn, bận rộn xử lý chuyện trong Trường Nhạc cung, ra ngoài cũng là vì chuyện Trường Nhạc cung, nói chung cái Trường Nhạc cung to như vậy muốn duy trì phải tốn không ít nỗ lực cùng khí huyết.
32 Cuộc sống bình thản cứ trôi qua, khoảng chừng nửa tháng.
Hôm nay chính là ngày nghỉ, Tô Thần mua được một quả dưa thật to đang trên đường trở về, đi được phân nửa đường, Lục La đột nhiên che trước mặt Tô Thần: “Thần Thần cẩn thận.
33 Gương mặt lộ ra phi thường thanh nhã.
Thấy khuôn mặt này, Tô Thần đại khái có thể biết được tiểu Tịch lớn lên giống ai rồi, ngoại trừ việc so với tiểu Tịch có nhiều góc cạnh nam tử ra, căn bản là dung mạo cùng tiểu Tịch không mấy khác biệt.
34 Sinh hoạt càng ngày càng bận rộn, cuộc sống cũng trôi qua ngày càng nhanh.
Bất tri bất giác, đã đến tháng sáu.
Thời tiết dần nóng lên.
Chạng vạng hôm nay, Tô Thần từ sau viện tắm rửa xong quay trở về, vừa dung khăn xoa tóc ướt, vừa đi vào phòng khách: “Li Du, ta tắm xong rồi, ngươi đi đi.
35 Sau bữa cơm chiều là đi tản bộ theo thói quen.
Dựa vào thân phận đặc thù của Tô Kỳ, quyết định đi đến bờ ruộng một chút.
Tô Thần cùng Tô Kỳ đi phía trước, Li Du tiểu Hổ đi phía sau – tiểu Hổ vừa đi vừa xem sách, Cam Lam Lục La hào hứng theo sát phía sau.
36 Một mạch đi, cơ bản không nghỉ ngơi, tuy rằng bản thân thư thái ở trong xe ngựa rộng rãi, Tô Thần cũng hiểu được đây là chuyện phi thường thống khổ, nhưng không còn biện pháp nào, Tô Kỳ tuy rằng chưa nói ra miệng, nhưng theo như hắn lệnh Tô Cửu chạy đi suốt đêm vậy có thể đoán ra việc cấp bách thế nào.
37 Trong trận lung lay, y tỉnh lại, tuy rằng không có cảm giác gì đặc biệt khó chịu, thế nhưng thân thể lien tục bị cảm giác xóc nảy làm cho khó có thể tiếp tục hôn mê.
38 Nửa ngày sau, xe ngựa về đến Trúc Thủy.
Lộ Lý Khiết ở trạm dịch, thay ngựa, hắn giả mình bị bệnh nằm bên trong kiệu, cho thị vệ trực tiếp đi tìm ngự y, khiến dân chúng tin rằng Khải Vương đi sứ bị ngộ thương.
39 Bên trong nhà đá vắng vẻ, nam nhân mặt lạnh nhìn thị nữ giúp người như con rối ánh mắt trống rỗng kia ăn cơm.
Kì thực không thể nói là cơm, chỉ có một nửa chén cháo hoa, bởi vì y giữ trạng thái thực vật không nuốt xuống, đưa vào cái gì nôn ra cái đó, không thể xuống dưới được, chỉ có thể cho y dùng cháo loãng này.
40 Lộ Lý Khiết nhanh chóng hiểu ra dụng ý của Tô Thần.
Lúc Tô Thần cầm chủy thủ rạch lên tay hắn một đường không sâu không cạn đủ để máu chảy ra trên vết thương, hắn kinh hoàng nhìn Tô Thần đến gần, môi mềm đặt trên cánh tay mà hút máu hắn.