1 Chiếc khăn trải giường trắng tinh phủ lên tấm thi thể lạnh như băng.
Michelle Parker ngơ ngác nhìn, đầu óc chết lặng, trống rỗng không thể suy nghĩ được gì.
2 Ngón tay Michelle đùa nghịch tấm danh thiếp, lăn qua lộn lại. Cậu hoảng sợ muốn chết, không ngừng đứng lên ngồi xuống. “Choang!” Không cẩn thận khiến bình hoa bên người rơi xuống đất.
3 Màu đỏ kia tiên diễm như vậy, giống màu máu tươi, một màu đỏ chói mắt.
Michelle nhìn mà hoàn toàn choáng váng, trong đầu chỉ hiện lên một chữ: Hỏa!
Phải mất một lúc cậu mới phát hiện ra vấn đề, đệ nhất sát thủ này, té xỉu trong nhà của cậu!!!!
“Êh!” Cậu dùng lực lắc lắc anh ta, lại đưa tay dò xét hơi thở, nhẹ nhàng thở phào.
4 Lời cậu nói khiến Shona đang từ trạng thái ngẩn ngơ phục hồi lại tinh thần, “phốc xuy” một tiếng, anh bật cười: “Tôi là thẳng nha. ”
Hô, đè lại tâm tình mất mát, Michelle làm bộ đẩy hơi thở hắt ra, “Má ơi, anh làm tôi sợ muốn chết.
5 Trong phòng đột nhiên trở nên yên lặng, không khí ngưng kết lại.
Toàn thân giống như ngâm vào nước biển lạnh băng, ngay cả máu cũng như đông cứng…
Michelle có thể nghe thấy tiếng tim của mình đập! Tếng động kinh người!
Trên trán tích lại từng giọt mồ hôi lạnh chảy ra!
Con mịa nó! Sao cậu lại quên mất chứ! Đã thế còn thốt ra “lấy diện mạo của anh”!
Lần này thực sự xong rồi!
Peter xem ra tôi sắp xuống đó bồi cậu rồi!
Hai má Michelle giật giật: “Con mịa nó, đây là anh đang muốn lấy oán trả ơn! Khi anh té xỉu tôi ngay đến một sợi tóc của anh cũng không động đến!”
“Vô cùng cảm ơn cậu, nhưng mà tôi thích tất cả mọi thứ đều phải làm theo quy củ.
6 Cuộc sống kiểu này thật chẳng khác gì giam lỏng. Michelle xuyên qua tờ báo trước mặt nhìn Shona đang ngồi ở bàn bên kia nhàn nhã uống cà phê. Mấy giờ trước anh ta đã hoàn thành xong hết công cuộc cách ly căn nhà này với bên ngoài.
7 “Sống chung” đến ngày thứ năm, điện thoại của Rogers gọi đến.
“Michelle tôi biết lần trước đáp ứng cho cậu ở nhà nghỉ ngơi, có điều cậu đã kí hợp đồng quảng cáo trước thời hạn rồi! Michelle cậu ở đâu Nếu cậu đang ở đó thì nghe điện thoại được không Được rồi, khi nào nhận được nhớ gọi lại cho tôi.
8 Đi xuống thang lầu, chiếc xe cứu hỏa lững thững đi tới, cả xe cứu thương và xe cảnh sát cũng tới cùng. Lại là một trận hỗn loạn, người bị thương lần lượt được khiêng lên.
9 Mỗi một phút chậm trễ đều là tổn thất tiền tài, cho nên công việc buổi chiều được bắt đầu rất nhanh chóng. Shona chỉ lẳng lặng đứng ở một góc nhìn. Từ nhân viên công tác đến Rogers đến nhà quảng cáo, người người đều đang nơm nớp lo sợ, e rằng sẽ lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
10 Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ hắt vào, bóng dáng thon dài khỏe đẹp của Shona dưới ánh nắng lưu lại một cái bóng thẳng tắp. Ưu nhã cúp điện thoại anh mở ngăn tủ gỗ bên cạnh ra, ngăn tủ mang theo chút vẻ cổ xưa phát ra tiếng xành xạch xành xạch.
11 Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ hắt vào, bóng dáng thon dài khỏe đẹp của Shona dưới ánh nắng lưu lại một cái bóng thẳng tắp. Ưu nhã cúp điện thoại anh mở ngăn tủ gỗ bên cạnh ra, ngăn tủ mang theo chút vẻ cổ xưa phát ra tiếng xành xạch xành xạch.
12 Hai người đàn ông đứng lặng yên, mặt đối mặt.
Trong đôi mắt xanh biếc nổi bật lên bóng dáng khẩn trương căng cứng của Michelle. Nhìn cậu do kích động mà cặp mắt đen láy phát sáng long lanh, khoé miệng hơi nhếch cùng với chiếc cằm kiên nghị, Shona cảm thấy choáng váng.
13 “Michelle. ” Tiếng của Shona từ trong phòng bếp vọng ra “Nếu cậu muốn ăn bữa trưa thì hiện tại nên tắm ngay đi. Bởi vì tôi ở đây mà cũng có thể ngửi thấy mùi toả ra từ cậu.
14 Michelle đỡ cái đầu đau như búa bổ, đôi mắt ngái ngủ mông lung tiêu sái rời khỏi phòng khách, trên hành lang ánh nắng sáng sủa khiến cậu vô ý thức đưa tay che trước mắt.
15 Shona nhìn Michelle ngồi ngẩn ngơ phơi nắng ngoài hành lang từ sáng sớm đến giờ, khẽ nhíu mày.
“Nếu cậu không có việc gì thì đi sửa lại hàng rào đằng kia đi.
16 Thế là cậu xắn tay áo bắt đầu động thủ.
Kiểu dáng của chiếc khoá này rất cổ, nhưng do khung cửa đã hơi biến dạng ép chặt trên khung, nên muốn nhét tấm card vào để mở khoá thì có vẻ rất khó khăn.
17 Lần thứ sáu Shona quan sát Michelle, cuối cùng nhịn không được đặt câu hỏi: “Rốt cuộc cậu đang cười cái gì vậy”
“Tôi Tôi đang cười” Michelle nghiêm mặt lại, nhìn Shona, “Không hề, anh nhìn lầm rồi.
18 Tiếng ồn cực lớn, trận cuồng phong tạt vào mặt mà đến, Shona cau mày.
Người đến từ trên trực thăng nhảy xuống, thân thủ nhanh nhẹn, hình thể duyên dáng, mái tóc vàng dưới ánh mặt trời như đang phát sáng.
19 Sáng sớm ngày hôm sau, khi Shona ra ngoài thì thấy ở cửa tàn thuốc đầy đất, nhíu mày. Một loại phiền muộn dâng lên trong lòng, anh hơi chán ghét chính mình như vậy.
20 Khi còn làm sát thủ Nala luôn luôn lấy thông minh, giả dối, thiện về tâm kế để nổi danh. Vẻ ngoài cao gầy thời thượng của cô mang lại ưu thế rất lớn, chỉ cần một nụ cười ngây ngô, cũng dễ dàng khiến cho người ta lầm tưởng là một cô nàng tóc vàng hoe ngốc nghếch.