21 Khi còn làm sát thủ Nala luôn luôn lấy thông minh, giả dối, thiện về tâm kế để nổi danh. Vẻ ngoài cao gầy thời thượng của cô mang lại ưu thế rất lớn, chỉ cần một nụ cười ngây ngô, cũng dễ dàng khiến cho người ta lầm tưởng là một cô nàng tóc vàng hoe ngốc nghếch.
22 “Tỉnh” Trên mặt Nala không còn hiện hữu nụ cười thường trực, cô cúi đầu quan sát biểu tình của Michelle.
“Mịa nó! Cô muốn làm cái gì!” Michelle giãy dụa ngồi dậy, bỗng nhiên phát hiện hai tay bị tấm ga xoắn thành sợi dây trói lại! Một đầu khác của sợi dây cố định vào phía sau sô pha nơi cậu không thể nhìn đến.
23 Nhiệt độ không ngừng tăng cao khiến làn da đau rát như bị phỏng.
Michelle tự cổ vũ mình xông lên lầu, chỗ bị đánh sau gáy đang nhảy lên bừng bừng, đầu choáng váng từng cơn.
24 “Anh, anh nói gì…” Giọng Michelle rất trầm, cũng rất nhẹ, cậu nhìn không chuyển mắt vào Shona, đầu óc nhất thời trống rỗng.
“Cậu nghe rồi đấy, tôi không giết cậu nữa.
25 Cô y tá chăm sóc Michelle là fan ruột của cậu, cho nên ngày ngày đều cực kì cẩn thận tỉ mỉ và ôn nhu. Mỗi lần lúc cho cậu uống thuốc, kiểm tra vết thương, thay băng gạc thì ánh mắt luôn hưng phấn sáng ngời.
26 Michelle nhắm hai mắt lại, hôn sâu lên môi Shona, xúc cảm mềm mại đó khiến cậu không cách nào khống chế mà khẽ run rẩy! Tay cậu hướng lên luồn vào tóc Shona, từng sợi tóc mượt mà lách qua kẽ ngón tay.
27 Mắt phải khẽ giật giật, ánh nắng chói loà khiến Michelle lập tức nhíu mày. Quay lưng về phía mặt trời, Michelle dứt khoát kéo chăn chùm kín đầu.
Mơ màng thấy mái tóc rực đỏ chợt loé vụt qua trước mắt! Đủ chuyện tối qua trong nháy mắt xông vào não cậu.
28 Nhìn căn phòng trống trải quen thuộc, Michelle có điểm mệt mỏi tựa lên cửa.
Đây rõ ràng là nhà của cậu a…
Thế nhưng vì sao sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cậu lại không hề có chút vui vẻ được về nhà thế này
Mọi thứ vốn nên quen thuộc thì lại trở nên xa lạ không chân thực…
Cậu cúi đầu thở dài, rút một điếu thuốc ra châm lửa.
29 Màn đêm tĩnh mịch, một hồi chuông điện thoại vang lên khiến Michelle đang từ trạng thái ngây ngẩn phục hồi lại tinh thần.
Khi giọng nói quen thuộc của Shona truyền ra từ ống nghe, Michelle ở bên này thầm thở phào một hơi.
30 Đối diện với căn phòng khách trống trải là một tấm cửa sổ thuỷ tinh sát đất, chống đạn cực hiệu quả! Dưới ánh tà dương lúc chạng vạng, toàn bộ New York nhuốm màu cam được thu hết vào trong tầm mắt.
31 Silver ngồi dậy, lấy tay kéo vài sợi tóc đen của Michelle, nhìn từng sợi tóc lướt qua từng đầu ngón tay, mỉm cười: “Thực sự rất đẹp, tôi đã nhìn thấy tóc cậu ở hành lang bệnh viện.
32 Từ trước tới giờ chưa từng có khi nào lại mệt mỏi thế này, Michelle lặng lẽ ngẫm nghĩ, cho dù bị Shona chĩa nòng súng vào cậu cũng chỉ nghĩ chết thì chết mà thôi…
Cậu lạnh lùng nhìn trần nhà, thử hé miệng, đôi môi khô khốc nhức nhối, chỉ có thể phát ra một tiềng khàn khàn rất nhỏ.
33 “Ngài Zaks”
“Mang người đàn ông kia ra đây, bây giờ Michelle đang muốn có người ở bên. ”
“Nhưng ngài cũng biết hắn là Anthony…”
“Không sao, cô đi đi.
34 Khi Shona đặt chân lên bãi cát ở đảo Pearl*, anh có một loại cảm giác an tâm lạ thường, như cuộc hành trình lâu ngày trên sa mạc, đến khi đã mệt lử lại đột nhiên nhìn thấy ốc đảo vậy.
35 Đầu quả thực muốn nổ tung rồi!
Michelle mơ mơ màng màng mở mắt ra, trong mắt mơ hồ mông lung, không biết dinh dính cái gì, khẽ mở ra liền cay xè. Đưa tay dụi dụi mắt, không nghĩ tới chỉ nhấc tay thôi mà cứ có cảm giác như trời xoay đất chuyển!
Cậu khó khăn hừ một tiếng, nhưng căn bản không nghe được tiếng mình, cắn răng, cậu hung hăng bạt tai mình một cái! Thoáng chốc ù hết cả tai!
Mịa nó chứ, cậu rủa thầm, nghiêng người, cậu ngã rầm xuống đất với một tư thế cực kì khó coi.
36 Lại đợi thêm lúc nữa, Harrington mới từ một căn phòng bước ra nói với cậu đã có thể đi vào thăm Shona rồi.
Khi Michelle đẩy cửa ra, nhìn thấy mái tóc đỏ rực của Shona, cùng với ngũ quan ôn hoà, khoẻ mạnh ngồi trên sô pha, cậu có một loại xúc động muốn khóc rất mất mặt đang quanh quẩn trong đầu mình.
37 Dọc đường đi, trong xe bị bao trùm bởi bầu không khí lặng yên, còn chưa kịp tiêu hoá xong cảm giác vui mừng khôn xiết khi gặp lại, suy đoán bất an lại bắt đầu bốc lên dưới đáy lòng, Michelle cảm thấy đầu óc mình đã quá tải.