101 Pháp, Paris, Minh giaTống Trân tức giận nhìn chằm chằm vẻ mặt bình tĩnh của Minh Thiên Mạch nói “Mạch nhi, con có biết mình đang nói cái gì hay ko?”Úc Tiểu Nhi vẻ mặt kinh ngạc đến trắng xanh , ngã ngồi trên ghế salon“Con biết mình đang nói cái gì, ngay từ lúc bắt đầu con đã biểu lộ rõ lập trường của mình, cho nên chuyện hôn lễ ba mẹ đã đính ước, con không thể nào tham gia” Minh Thiên Mạch nhìn Tống Trân dùng giọng nói chânthành nói“Cũng là bởi vì người đàn bà kia? Nên con mới ko cùng Tiểu Nhi đínhhôn, mẹ ko đồng ý , con phải cùng nó đính hôn” Tống Trân trầm giọng nói“Ko chỉ bởi vì Tiểu Dĩnh, mà vì con ko thương Tiểu Nhi, nếu như cưỡng cầu ở bên nhau thì ko những cố ấy sẽ ko hạnh phúc, mà cả con cũng vậy” Hắn mạnh mẽ nói, mặc dù hắn biết nàng nghe sẽ rất thương tâm, nhưng hắn ko muốn để cho nàng còn lại bất cứ suy nghĩ nao2ve62 hắn,nên chỉ có thể cự tuyệt ko chút lưu tình, tình cảm của hắn giành cho nàng chỉ tồn tại ở mức tình cảm “anh em” , còn thứ tình yêu mà nàng muốn thì hắn cho kođượcGiọng nói lạnh lùng của Minh Thiên Mạch tựa như kim đâm sâu vào lòngÚc Tiểu Nhi, làm nàng đau đến mức hít thở ko thông,vốn mang theo tâmtrang vô cùng mong đợi, vốn nàng cho rằng dưới áp lực của bác trai bácgái , thì hắn sẽ đồng ý cùng nàng đính hôn, xem ra nàng đã lầm“Thiên Mạch ca, em yêu anh, em thật sự rất yêu anh” Đứng lên , nàngnhìn chăm chú vào hắn, tình cảm ẩn chưa vào giờ khắc này đã bộc phát,trên khuôn mặt trắng ko tì vết của Úc Tiểu Nhi vươn đầy nước mắt“Tiểu Nhi, chẳng lẽ em vẫn chưa rõ sao?” Minh Thiên Mạch tiến lên nắm lấy hai vai nàng, hắn ngưng mắt nhìn gương mặt đầy nước mắt “Người anhyêu ko phải là em, em cần gì phải đặt tim mình lên người anh, anh chỉ có thể làm anh trai của em, còn làm chồng thì anh làm ko được”“Em mặc kệ, em ko cần tình yêu của anh, bởi vì em rất rất yêu anh, em ko muốn mất đi anh nữa” Úc Tiểu Nhi ôm lấy cổ Minh Thiên Mạch, ko, nàng ko nên mất đi hắn, ko nênTống Trân nhịn ko được trách cứ “Mạch nhi, mẹ ko cho phép con náo loạn như vậy”Minh Thiên Mạch giật bàn tay nhỏ bé của Úc Tiểu Nhi xuống, trực tiếpchạy lên lầu , tâm tình của hắn lúc này rất lạnh, hắn ko muốn mất đi Lôi DĨnh cho nên hắn chỉ có thể nói lời “xin lỗi” với Tiểu Nhi, đàn ôngtrên thế giới này còn rất nhiều, nàng có thể gặp được nhiều thứ tốt hơn“Mạch nhi, mẹ lặp lại lần nữa, Minh gia chỉ nhận Tiểu Nhi làm condâu, người đàn bà kia đừng mơ tưởng bước chân vào cửa lớn Minh gia đượcnửa bước” Tống Trân kiên quyết nói, chuyện hôn sự của Minh gia và Úc gia đã được chấp nhận từ bao nhiêu năm trước , ko thể chỉ vì người đàn bàkia, mà khiến quan hệ của hai nhà bị tan vỡ, nàng ko cho phépMinh Thiên Mạch ko để ý đến lời nói cường ngạnh của mẹ ……vững vàngđạp trên cầu thang đi lên lầu, hắn đã đặt một chuyến bay về T thị vàolúc 2 giờ chiều, đợi chờ thật khó chịu, mỗi khi màn đêm buôngxuống,toàn bộ suy nghĩ của hắn lập tức sẽ bay lên người hai mẹ con nàng, ba tháng thời gian, nói dài cũng ko dài, mà ngắn cũng ko ngắn, hắn komuốn một lần nữa bỏ qua“Bác gái…….
102 Thiên Mạch?” Thủy Diệc Đồng có chút kinh ngạc nhìn nam nhân ngoài cửa “Đồng, thấy ta cũng ko nhất thiết phải kinh ngạc như vậy” Minh Thiên Mạch cười nói “Đồng là ai a?” Ngũ Dương từ phòng khách bước ra, thấy người ngoài cửa , nhất thời cười nói “Thiên Mạch, tại sao lại là ngươi?” “Sao lại ko? Không hoan nghênh ta phải ko?” Minh Thiên Mạch nâng mi nhìn Ngũ Dương hỏi “Hoan nghênh, tiểu tử ngươi trở về nước sao lại ko gọi điện thoại ,như vậy ta và Đồng còn có thể đến phi trường tiếp đón a!” Ngũ Dương cười nói xong, liền vỗ vào bả vai Minh Thiên Mạch 1 cái “Ngươi trở lại sao ko gọi điện thoại báo trước 1 tiếng?” Ngũ Dương đã nặng nề khoác 1 tay lên vai hắn “Dương, để cho Mạch vào trước đi, chúng ta đến phòng khách hàn huyên” Thủy Diệc Đồng nói xong liền giúp đỡ Thiên Mạch xách cái valy lên ,hướng vào trong phòng đi tới “Thiên Mạch, mau vào đi! Muốn uống gì? Cà phê được ko?” Ngũ Dươnglách mình sang 1 bên để Thiên Mạch vào nhà , sau đó đóng cửa lại “Cho ta một ly nước lọc nóng là được” Minh Thiên Mạch nói “Được, vậy ngươi vào phòng khách ngồi, ta đi giúp ngươi” Ngũ Dương vừa nói vừa xoay người vào nhà bếp Thủy Diệc Đồng đem va ly của hắn để vào trong phòng khách rồi quay ra “Thiên Mạch, ngồi đi!” Minh Thiên Mạch ngồi 1 mình trên ghế salon, hướng Thủy Diệc Đồng cười cười “Lần này ngươi định ở lại bao lâu?” Thủy Diệc Đồng nhìn hắn nói “Ko biết, có lẽ sẽ lâu hơn cũng có thể sẽ ngắn !” Minh Thiên Mạch trả lời vô cùng mơ hồ, lần này hắn trở về nước cũng là vì Lôi Dĩnh, cho nên chuyện thời gian cũng còn tùy thuộc vào nàng “Nước sôi của ngươi!” Ngũ DƯơng đem ly nước đặt trước mặt hắn , sauđó xoay người ngồi xuống bên cạnh Thủy Diệc Đồng, giương mắt hỏi “Thiên Mạch , sao chỉ có mình ngươi? Nha đầu kia đâu? Ko có đi cùngngươi sao?” Hắn đã bao lâu ko thấy nha đầu kia rồi? Hình như là batháng, từ sau cái lần điParishình như đã là ba tháng Ban đầu nghe được tin tức , nha đầu chính thức rời đi, hắn cũng hơibị giật mình.
103 Lôi Tử Huyên ngượng ngùng gãi đầu “Hình như đây là lần đầu tiên TiểuHuyên Huyên gặp Đồng thúc a!” Trong đầu nhỏ của nó hình như ko có ấntượng nào về hắn “Khi đó tiểu công chúa còn quá nhỏ, cho nên ko nhớ rõ , vì thế lần này tiểu công chúa phải nhớ kĩ nha!” Thủy Diệc Đồng cười nói “Dạ! Tiểu Huyên Huyên sẽ nhớ kỹ!” Vừa nó, nó chu cái miệng nhỏ nhắncủa mình ra hôn lên mặt Thủy Diệc Đồng 1 cái “Hì hì….
104 Hôm nay vận may của nàng không phải là “không tốt” mà là “vô cùng rất không tốt” Ngẩng đầu nhìn lên bầu trởi sáng sủa đột nhiên trở nên âm u , nhìnqua cái người quấy rầy đại sự ăn cơm của mình, Lôi Dĩnh lại một lần nữatự nhủ về cái “vận may” của nàng Đúng là oan gia ngỏ hẹp nha! Đơn giản chỉ muốn ăn một bữa cơm, lại có thể đụng phải nàng, Lôi Dĩnh hôm nay quả thật là xui xẻo đến nhà, nàngđối mặt với người phụ nữ trước mắt này một chút hảo cảm cũng ko có “A! Đây không phải là Cung thiếu phu nhân của chúng ta sao! Thật làđúng dịp nha, không ngờ lại gặp nhau ở nơi này!” Âu Mị Nhi vẻ mặt kinhngạc nói, nhưng trong giọng nói toát ra vẻ khinh thường, người bìnhthường cũng nghe thấy “Thế giới thật là quá nhỏ, dù sao T thị trên bản đồ cũng chỉ là mộtchấm bé xíu, một cái nơi nhỏ bé như vầy, đi đâu cũng chạm mặt “ngườiquen” ” Lôi Dĩnh thấp giọng than, nhìn sơ qua như nàng tự nói, nhưngtừng câu từng chữ lại hoàn toàn truyền vào trong tai Âu Mị Nhi “Xem ra, cô cũng không thích đụng phải” người quen” , cũng đúng! Cóngười phụ nữ nào lại nguyện ý gặp mặt “tình nhân” của ông xã mình mà còn cảm thấy vui vẻ chứ! Ai, nhưng thực tế lại vô cùng tan khốc nha, rõ rõrành rành ông xã không còn yêu mình, vậy mà có người vẫn còn cứng rắnkhông muốn buông tay!” Âu Mị Nhi giả vờ thở dài nói, còn cố ý lớn tiếng, nàng muốn xác định mọi người trong nhà hàng đều nghe thấy Đối với ánh mắt tò mò bốn phía đang phóng tới , Lôi Dĩnh cực kì không được tự nhiên, ánh mắt thương cảm có, cả ánh mắt xem kịch vui, giươngánh mắt nhìn Âu Mị Nhi xinh đẹp, ngươi thật đúng như tên, đôi mắt toátlên vẻ kiều mỵ này không phải ai cũng có thể có,nàng khóe miệng ẩn hiệnnụ cười , nói “Vậy theo lời cô nói, thì kẻ làm “bà xã” như tôi đây, phải tránh ra để cho cái “người thứ ba” như cô thuận lợi leo vào vị trí bâygiờ này của tôi sao? Thật buồn cười, một “người thứ ba” muốn phá hoạigia đình người khác mà còn cao ngạo như vậy, tôi thật cảm thấy mất thểdiện thay cho cô, huống chi,”tình nhân” của chồng tôi không chỉ có mìnhcô!” Con cọp không ra oai thì nàng ình là mèo bệnh sao? Trước kiamình ko muốn so đo với nàng là bởi vì ko thèm để ý đến, mà hiện tại làdo nàng chủ động gây sự, Lôi Dĩnh nàng cũng không cần thiết phải hạ khẩu lưu tình “Cô……………” Cảm nhận ánh mắt khinh thường cùng khó chịu của bốn phía,Âu Mị Nhi cảm thấy nàng đã bị rơi vào tình thế bất lợi, vốn định thậttốt quở trách Lôi Dĩnh một phen, nhưng không ngờ nàng lại lâm vào tìnhcảnh “trộm gà không được còn mất nắm gạo” , lại nhìn về Lôi Dĩnh, ánhmắt của nàng càng thêm bén nhọn “Đừng tưởng rằng hiện tại cô trở về bêncạnh hắn, thì hắn đã thuộc về cô” Vừa nói nàng liền ngồi vào vị trí đốidiện Lôi Dĩnh Lôi Dĩnh giờ phút này rất muốn phì cười, cách nói chuyện của ngườiphụ nữ này thật không thú vị, buông đôi đũa trong tay ra, nâng ly nước,nàng hé miệng nhấp một hớp , mới chậm rãi nói “Tiểu thư “người thứ ba”mời cô làm rõ ràng 1 chuyện, hiện tại, không phải là tôi tự nguyện trởvề bên cạnh hắn, mà là hắn tự nguyện muốn tôi trở về, còn nữa, về phầnhắn thuộc về người nào thì chưa biết, nhưng tôi chắc chắn 1 điều rằng ,nhất định hắn ko thuộc về cô” Âu Mị Nhi nghe được danh từ xưng hô nàng gọi mình, mặt mày tức giậnđến tái mét “tiểu thư người thứ ba”? Bàn tay nàng vỗ cái “chát” vào mặtbàn một tiếng rất thanh thúy, kết quả là, cái bàn không sao, song taynàng lại đỏ lên, nàng “đau” đến chân mày nhíu lại ! Giương mắt, nàngnhìn chằm chằm vào “cội nguồn của tội ác” Lôi Dĩnh nhìn nàng nở nụ cười, đúng là đồ đần, cái bàn khẳng định làcứng chắc hơn rất nhiều so với bàn tay, vậy mà vẫn dám dùng sức đậpxuống.
105 “Mẹ”Lôi Dĩnh nhìn sang chỗ ngồi kế bên tài xế, Lôi Tử Huyên cười hì hìnhìn nàng, cái mệt mỏi nhất thời tan biến, nàng cất bước đi đến trướccửa sổ xe, dịu dàng hỏi “Tiểu Huyên Huyên có nhớ mẹ hay không?”Hai ngày nay ko thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, nàng rất nhớ“Ừ, Tiểu Huyên Huyên rất nhớ mẹ…….
106 “Trở về rồi?” Ngũ Dương lời còn chưa ra hết, đã chú ý đến cái va ly trong tay Thiên Mạch, nhìn về người phụ nữphía sau, hắn cau mày hỏi “Cô ấy là ai?” “Cô ấy cũng được xem như là em gái ta,vốn định giúp cô ấy đặt phòng ở khách sạn, nhưng một cô gái ở một mìnhtrong khách sạn sẽ có chút không tiện” Minh Thiên Mạch nhìn Ngũ Dươnggiải thích “Vậy ý của ngươi là, muốn để cô ta ở đây?” Ngũ Dương nâng tay chỉ vào phòng nói “Đây là lần đầu tiên cô ấy về nước,không quen T thị cho lắm, nên ta cũng muốn chăm sóc cho cô ấy một chút”Giọng nói Minh Thiên Mạch có chút bất đắc dĩ Úc Tiêm Nhi vừa vào cửa, con ngươi đãbắt đầu xoay chuyển nhìn xung quanh, nghe thấy tiếng người nói chuyện,tầm mắt nàng liền rơi vào người hắn, nam nhân mặc áo sơ mi trắng, cùngmột cái quần kaki xám tro nhàn nhã, hắn một đầu tóc đen, mày rậm , đôimắt tinh tế, sống mũi thẳng thướng hoàn mỹ, đôi môi thật mỏng, có thểnói là rất tuấn tú, nhưng lại không phải là loại nàng thích “Ngươi giúp cô ấy tìm cái phòng đi!”Ngũ Dương mặc dù rất không tình nguyện để người phụ nữ này ở tạm trongnhà, nhưng mà nghĩ đến chuyện nàng là em gái Thiên Mạch, nên hắn cũng ko dong dài nữa “Dương cam ơn” Minh Thiên Mạch biết hắn nể mặt mũi mình, nên mới cho nàng vào nhà ở, nghiêng đầu nhìn về phíaÚc Tiêm Nhi hắn nói “Đi thôi, anh dẫn em tìm phòng” Vừa nói, hắn liền hướng về phía cầu thang mà đi Úc Tiêm Nhi gật đầu cười, vui vẻ đitheo phía sau hắn, đến phòng khách lầu hai, mặc dù lầu hai không cóngười ở, nhưng mỗi cái mền, cái dra trải giường đều rất sạch sẽ, mỗituần , người giúp việc vẫn thường đi lên đây quét dọn, sau đó đem dragiường, mùng mền….
107 Cung Thần Hạo mua ba ly kem Haagen –Darz đi đến, nhìn đôi mẹ con ở vòng xoay ngựa gỗ vẫy vẫy tay, thời tiếthiện tại tương đối năm, nếu như ko ăn kem vậy thì quá phí rồi, mà hắn đã tính toán thời gian vừa vặn sao cho khi mua xong kem quay về là lúcvòng xoay ngựa gỗ đã dừng lại “Oa , kem ly, tiểu Huyên Huyên thích ăn nhất” Lôi Tử Huyên bước nhỏ chạy về phía Cung Thần hạo, miệng vui vẻ kêu lên “Đi, chúng ta qua bên dãy ghế bên kia nghỉ ngơi, ngồi ăn kem” Cung Thần Hạo chỉ tay về chiếc ghế dưới bóng cây nói “Dạ” Lôi Tử Huyên đưa tay nhỏ bé lấy một ly kem, cong miệng vui vẻ , phấn chấn nắm tay Cung Thần Hạo đi đến dãy ghế Lôi Dĩnh đi phía sau họ, một lớn mộtnhỏ này phối hợp thật có ý tứ, nhìn nhìn nở nụ cười, chờ họ ngồi xuống,nàng mới mở miệng nói “Hai người ngồi ở đây chờ một chút, em đi rửa tay” “Mẹ, mẹ phải nhanh một chút trở lạinha, nếu không tiểu Huyên Huyên sẽ ăn sạch ly kem của mẹ” Lôi Tử Huyêncầm ly kem chỉ còn một nửa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã dính đầy bọt sữa Vậy ly kem kia của mẹ cho tiểu HuyênHuyên ăn” Lôi Dĩnh cười nói, từ trong túi xách lấy ra một bao khăn giấyđưa cho Cung Thần Hạo, có ý bảo hắn một lát nữa giúp tiểu Huyên Huyênlau “Em biết phòng vệ sinh ở đâu ko?” Cung Thân Hạo đưa tay nhận bao giấy hỏi “Ừ, lúc mới đến có để ý đến” Lôi Dĩnhgật đầu trả lời một cái, nàng ko phải con ngốc,nếu như không biết vị trí của nó thì cũng có thể tìm người hỏi nha! “Thiên Mạch ca, chúng ta chơi vòng xoay ngựa gỗ đi!” Úc Tiêm Nhi lôi kéo Minh Thiên Mạch cười nói, truyềnthuyết về vòng xoay ngựa gỗ, nhiều người cho rằng, vòng xoay ngựa gỗ làmột trò chơi hạnh phúc, có người lại nói, vòng xoay ngựa gỗ sẽ minhchứng cho hai người yêu nhau, chỉ cần hai người thật lòng ngồi một conngựa gỗ, ngựa gỗ sẽ chở họ đến một thiên đường hoàn mỹ, tình yêu của bọn họ sẽ trường tôn , cho nên nàng nhất định phải cùng Thiên Mạch ngồi Minh Thiên Mạch nhíu mày một cái, cái trò chơi này chỉ có con nít mới thích đi “Em chơi đi, anh đứng bên cạnh chờ” “Không muốn, Thiên Mạch ca, anh hãycùng Tiêm Nhi ngồi một lần đi mà, mới vừa rồi , chỉ có một mình em chơi, anh đều đứng một chỗ đợi, lần này bất kể anh dùng lý do gì, anh cũngphải ngồi cùng em” Úc Tiêm Nhi quả quyết muốn cùng hắn ngồi, tay lúc lắc cánh tay của Minh Thiên Mạch, trong giọng nói mang chút vẻ làm nũng Minh Thiên Mạch chân mày càng ngày càng thít chặt, nhưng mà hắn vẫn gật đầu đồng ý, nếu như ko đáp ứng nàng,nàng nhất định sẽ ko yên , quấy nhiễu, nếu là như vậy, thì không bằnghiện tại đáp ứng, đỡ cho lỗ tai bị tội “a……… em biết Thiên Mạch ca tốt với em nhất, bây giờ chúng ta đến đó đi” Úc Tiêm Nhi kéo tay hắn, đi về phía “vòng xoay ngựa gỗ” Đợi Lôi Dĩnh trở lại, Cung Thần Hạo vàLôi Tử Huyên đã giải quyết sạch toàn bộ số kem, hai cha con họ vui vẻcười đến huyên náo “Em xong rồi, hiện tại muốn chơi cái gì?” “Người một nhà chúng ta đến “mã thiên luân” đi!” Cung Thần Hạo ngẩng đầu chống lại ánh nhìn của Lôi Dĩnh đề nghị “Mã Thiên Luân”? Nhớ trước kia có người nói qua, “mã thiên luân” là biểu tượng của hạnh phúc,là sợi dây liênkết của hai người yêu nhau thật lòng, không biết câu nói này có chínhxác hay ko, nhưng nàng vẫn rất muốn ngồi vào “mã thiên luân”, vì vậy đãcười, nói “Ừ, được!” Cung Thần Hạo thấy nàng gật đầu đồng ý, liền ngay sau đó bồng Lôi Tử Huyên đang ngồi trên ghế lên “Đithôi…………đến “mã thiên luân” nào!” Lôi Tử Huyên cũng vui vẻ hùa theo “Điđến “mã thiên luân” này……….
108 Lôi Dĩnh ngây ngẩn cả người, còn hiệulực ko sao? Đã kiên định nói với hắn là “tin tưởng em”, hiện tại nàng có thể nói “No” được sao? “Rất khó trả lời à?” Minh Thiên Mạch thấy thật lâu ko có đáp án, suy đoán trong lòng thêm sâu sắc “Ko, lời nói ngày đó đương nhiên là còn hiệu lực” Đúng vậy, còn hiệu lực, nàng phải quản lý thật tốt trái timcủa mình, phải nắm bắt mục tiêu đã xác định từ đầu, không vì Cung ThầnHạo mà thay đổi nó Nghe được nàng nói còn hiệu lực, hắn ko cảm thấy mừng rỡ, lạnh nhạt nói “Anh chờ em thật lâu, thật mệt mỏi, hôm nay em khiến cho anh cảm giác rất xa xôi, mặc dù em đang ở trước mắt,nhưng khoảng cách trong tim lại khiến anh ko thể nào chạm đến em, điềunày, làm anh rất bất an” Nghe được hắn trầm giọng nói, Lôi Dĩnhthật sâu đau nhói “Thật xin lỗi”.
109 Chương 109 Hôm sau Trong quán cà phê Thiên Vị, Lôi Dĩnhngẩng đầu ra ngoài cửa sổ nhìn người lui tới, mong chờ người đến, trongđôi mắt chờ đợi của nàng cửa được người đóng lại Minh Thiên Mạch bước vào , mặc dù biếttrước mục đích lần này của nàng, nhưng hắn vẫn phải tới, một thân quầnáo trắng tinh, hoa hồng đỏ trong tay hắn lại có vẻ chói mắt lạ thường,theo thói quen, hắn nhìn về cửa sổ bàn số tám, quả nhiên, nàng vẫn ngồi ở vị trí cũ chờ Minh Thiên Mạch mang theo một chútphiền muộn, ngồi xuống vị trí đối diện nàng, mặc dù gương mặt nàng vẫnnhư cũ treo móc nụ cười, nhưng lại ko chân thật, hắn đưa hoa đến trướcmặt Lôi Dĩnh , nói “Lúc đi ngang qua tiệm bán hoa, anh cảm thấy hoa rấtđẹp , cho nên mới mua một bó” “Cảm ơn” Lôi Dĩnh cười đặt hoa ở chỗtrống trên bàn, nhìn nam nhân ôn văn nho nhã trước mắt, từ lúc bắt đầu,nàng đã có thói quen lệ thuộc hắn, nhưng cảm giác với hắn ko phải làtình yêu, đối mặt với một người hoàn mỹ như hắn, nàng có thể nói ranhững lời thương tổn hắn sao? “Đợi khi mọi chuyện kết thúc, chúng tatrở về Pháp đí!” Hắn dịu dàng nói, bị nàng lẳng lặng nhìn chằm chằm nhưvậy, hắn có chút hốt hoảng, sợ nàng mở miệng nói muốn cùng hắn tách ra,những lời nói đó hắn ko muốn nghe lại lần thứ hai Lôi Dĩnh nhìn vẻ mặt mong đợi của hắn,lòng cơ hồ đau, nhưng nếu nàng ko đem chuyện nói rõ, như vậy đối với hắn càng ko công bằng, do dự mấy phút, Lôi Dĩnh chậm rãi nói “Thiên Mạch,lần này em hẹn anh ra ngoài, thật ra thì có chuyện muốn nói với anh, emkhông thể cùng anh trở về Pháp, em không bỏ được hắn, em biết rõ hắn làloại đàn ông như thế nào, nhưng em lại một lần nữa vẫn trầm luân, em rất ngốc có đúng hay không? Một người tốt như anh lại ko chọn, hết lần nàyđến lần khác, chọn lựa loại hoa tâm như hắn, có lúc em tự chửi mình kobiết tranh đầu, rõ ràng đã bị hắn thương tổn sâu như vậy, nhưng vẫn kothể nào quên được hắn, vẫn như cũ ôm lấy mong đợi đối với hắn, nhưng lần này thì khác, em có thể cảm nhận được sự thay đổi của hắn là thật! Chonên, Thiên Mạch, thật xin lỗi, em ko thể trở về Pháp cùng anh!” Lôi Dĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn, mộthơi nói ra những lời trái tim muốn nói, mặc dù nàng biết lời của mình sẽ tổn thương hắn rất sâu, hắn thật lòng hi sinh, cố gắng duy trì, lại bịmột câu xin lỗi vô tình của nàng phủ quyết (*bác bỏ).
110 Lôi Dĩnh nghĩ thế nào cũng ko ra, bađiên rồi, là loại kết quả này sao? Vốn tưởng rằng ba sẽ sống rất tốt,mặc dù đã ko còn công ty, nhưng ít ra vẫn khỏe mạnh, nhìn về Lôi TiệpNhi, ba năm nay hẳn nàng cũng rất mệt mỏi đi “Ba ở đó sao?” Lôi Dĩnh hỏi “bệnh viện tâm thần Giao Ngoại” là viện tâm thần tốt nhất T thị, ngoại trừ những khoảng tiền viện phí lớn nàngphải trả, ngoài ra còn phải trả cả phí cá nhân, mà tất cả những khoảntiền này đều là lỗi của người trước mắt gây ra, suy nghĩ, hận ý hiện lên trong nháy mắt, bàn tay cầm tách cà phê cũng dùng sức hơn một chút Lôi Dĩnh vẫn đắm chìm trong suy nghĩcủa mình, ko để ý đến sự khác thường của nàng, hồi lâu, nàng mới mởmiệng, hỏi Lôi Tiệp Nhi “Chị, có thời gian, chị mang em đi xem ba nha?”Cách xưng hô này, từ lâu nàng ko kêu lên, lần này gọi ra, có cảm giácthật thuận miệng Lôi Tiệp Nhi thu hồi hận ý, nhìn vềphía nàng nói “Được! Chúng ta cùng đi, ba sau khi thấy em, nhất định sẽrất vui đi!” Nghĩ thầm, đúng là trời giúp nàng, nàng còn đang suy nghĩnên tìm lý do gì hẹn Lôi Dĩnh ra ngoài, nhưng lần này mọi chuyện đềuđược giải quyết Lôi Dĩnh cũng cười, đứng dậy nói “Ừ, vậy em làm bữa trưa” “Chị đột nhiên nhớ rằng mình còn cóchuyện, đây là số điện thoại của chị, có thời gian thì gọi điện thoạicho chị ha” Lôi Tiệp Nhi lấy từ trong túi xách ra một tờ giấy đưa đếntrước mặt Lôi Dĩnh, nếu như mục đích nàng đã hoàn thành, thì nàng cũngko cần thiết phải ở lại “Ko ăn cơm sao?” Lôi Dĩnh nhận lấy tờ giấy nói “Lần sau đi!” Lôi Tiệp Nhi khéo léo cười, nói lời tạm biệt, liền đi ra khỏi phòng Đi vào thang máy, Tiệp Nhi từ túi xách lấy ra điện thoại, gọi điện thoại cho nữ nhân kia “A lô!” “Là ta mọi chuyện đã ổn thỏa” “Tốc độ thật mau” “Thời gian ta sẽ thông báo cho ngươi sau” “Được, ta chờ tin tốt của ngươi” Cúp điện thoại, vẻ mặt Lôi Tiệp Nhi mang theo sự vui vẻ âm độc __________________________ Ban đêm, ánh đèn rực rỡ thắp sáng Minh Thiên Mạch sắc mặt tối tăm, ngồi trong một quán rượu, trong đầu đều là những lời Lôi Dĩnh nói với hắn lúc sang Rượu, một ly lại một ly bị hắn nốc vàobụng, nhưng ko có chút nào men say, ngược lại càng uống càng tỉnh, hắngiờ phút này chợt hiểu rõ câu “mượn rượu tiêu sầu, càng sầu thêm” Rượu vào miệng, nhưng hình ảnh trong đầu làm thế nào cũng ko phai mờ Hắn thật buồn cười, hèn mọn yêu nàng,vì nàng móc tim móc phổi, nhưng lựa chọn cuối cùng của nàng vẫn là CungThần Hạo.
111 “Các người…………tại sao các người muốnlàm như vậy?” Lôi Dĩnh vừa sợ vừa khó hiểu, thật ko hiểu nổi hai kẻtrước mắt này, tại sao lại làm như vậy Lôi Tiệp Nhi là chị ruột của mình, tạisao chị ấy lại đối xử với mình như vậy? Trước đây ko phải là chị ta đãchịu nhận mình rồi sao? Chẳng lẽ chị ấy làm tất cả mọi chuyện, chỉ vìmuốn mình cắn câu? Âu Mị Nhi? Người phụ nữ xinh đẹp này,ko quen biết gì mình, chẳng lẽ chỉ vì một chút xíu xung đột mà đáng đểcho cô ta dùng thủ đoạn ác độc như vậy trả thù sao? Cô ta ko đúng làđáng sợ! “Lôi Dĩnh, tôi đã nói tôi muốn cô phảitrả giá thật thê thảm, cái này chẳng qua chỉ là khúc dạo đầu” Âu Mị Nhiáp sát mặt Lôi Dĩnh , tàn nhẫn nhìn gần nàng, nàng hiện tại có vẻ rấthoảng sợ, thật khiến ình thoải mái “Tại sao cô phải làm như vậy? Cô cóbiết giết người làm phạm pháp hay ko, nếu như chỉ bởi vì mâu thuẫn nhonhỏ giữa chúng ta, mà cô dấn thân vào con đường tội phạm, như vậy cóđáng ko?” Lôi Dĩnh hiện tại rất khó tin , người phụ nữ này lại ngu ngốcđến mức chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà ko tiếc giết người bắt cóc “Câm miệng” Lôi Tiệp Nhi ở bên kia lạnh lùng ra lệnh.
112 Sau khi Cung Thần Hạo cơm nước xong,liền mang tiểu Huyên Huyên đưa đến nhà cũ , sau đó về nhà, nhưng khi vềnhà vẫn ko thấy bóng hình quen thuộc như đã dự tính, trong lòng hắn nhất thời loạn thành một khối, quần áo của nàng đều ở đây, hơn nữa điệnthoại di động cũng ko để ở nhà, bất an trong lòng càng lúc càng sâu,nàng chưa từng đi ra ngoài lâu như vậy Nâng cổ tay, nhìn đồng hồ, đã ba giờ, cầm điện thoại di động hắn gọi qua số mấy của Tiêu Ngự Phi “A lô, hôm nay nghĩ thế nào lại gọi điện thoại cho tôi?” Tiêu Ngự Phi nhận được điện thoại của hắn, trêu đùa nói “Dĩnh nhi hôm nay có tìm cậu ko?” Cung Thần Hạo hỏi, hắn căn bản ko có thời gian nói mấy lời nhàm chán “Tiểu Dĩnh? Ko có! Hai người các cậu lại thế nào rồi?” Tiêu Ngự Phi kinh ngạc hỏi, ko phải là hai người họ chưa hòa nhau chứ? “Cậu biết số điện thoại của Minh Thiên Mạch ko?” Cung Thần Hạo hỏi ra vấn đề mình nghĩ đến “Cậu muốn hỏi hắn có ở cùng tiểu Dĩnhhay ko chứ gì? Vậy, ko cần thiết, buổi trưa tôi và hắn cùng nhau ăntrưa” Tiêu Ngự Phi đóng xấp văn kiện trên tay lại , hỏi “Cậu và tiểuDĩnh lại gây gổ nữa phải ko?” “Ko có, hôm nay hẹn nhau cùng ăn trưa , nhưng đợi đến hơn một giờ, vẫn ko thấy cô ấy đến, gọi điện thoại choDĩnh nhi cũng ko gọi được, về đến nhà ko thấy người, tôi sợ cô ấy gặpchuyện ngoài ý muốn” Cung Thần Hạo đem nỗi lo lắng của mình nói cho bạnbiết, tâm trạng hiện tại của hắn thật tệ Tiêu Ngự Phi vừa nghe hắn nói thế, cả người cũng lo lắng theo, hỏi vội “Có thể cô ấy cùng bạn bè đi dạo phố ko?” “Ko có, nên tôi mới gọi cho cậu hỏi xem cô ấy có ở cùng cậu hay ko, hoặc là ở cùng hắn” Cung Thần Hạo nắm tóc nói “Hạo, gọi điện thoại cho tìm Tử Tường giúp một tay đi, tôi cũng sẽ cho người đi tìm” Tiêu Ngự Phi nói “Được, vậy cúp máy trước, có tin tức gì thì gọi điện thoại liên lạc” Cung Thần Hạo nói “Ừ” Cung Thần Hạo cúp điện thoại, nhanh chóng bấm một số máy quen thuộc“A lô, là tôi, giúp tôi tìm người……… tôi muốn biết hiện tại cô ấy đang ở nơi này……….
113 Hai ngày Lôi Dĩnh bị giam trong cănphòng nhỏ là hai ngày nàng bị hành hạ thậm tệ , vừa lạnh, vừa đói, vừađau, tinh thần cũng dần dần mờ mịt đi, nhưng bụng lại từng trận từngtrận quặng đau, khiến nàng co người lại càng chặc hơn, môi tái nhợt mímchặc “rắc rắc” một tiếng, cửa được đẩy ra,một đôi giày cao gót đỏ dừng lại trước người Lôi Dĩnh, ko cần đoán cũngbiết người đến là ai, cho nên Lôi Dĩnh ko cần thiết phải ngẩng đầu nhìnmà nàng cũng ko có ý định đó “Chị, đừng mắc thêm lỗi lầm nữa, em kohủy hoại cuộc sống của chị, mà là do chính tay chị tự hủy hoại nó, em ko muốn lưng mang quá nhiều tội của chị, gánh nặng đó, em gánh ko nổi ”Lôi Dĩnh xoay người, chịu đựng đau đớn, chậm rãi nói Lôi Tiệp Nhi ngồi xổm người xuống, nhìn chằm chằm nàng nói “Ý của cô là tôi gieo gió gặt bão sao?” “Ko, chẳng qua chị quá cực đoan, cuộcsống là một con đường rất gian truân cực khổ, trên thế giới này ko phảichỉ có mình chị té ngã , cũng ko phải người nào cũng có cuộc sống êmđềm, mà người hơn nhau ở chỗ là biết cách cải thiện cuộc sống khó khăncủa mình , chị ko thể đổ mọi sai lầm lên đầu em , giống như lời chị nói, em là con gái riêng , cho nên ở nhà , em là loại người ba ko cần mẹ kothương , mà chị cũng ghét em đến cực điểm , nếu như chị đổi lại là em,em đoán rằng hẳn chị sẽ sống trong oán hận từ nhỏ, oán hận tại sao mìnhlại là con gái riêng, hận ba mẹ, hận người con gái ruột kia của ba , sau khi lớn lên sẽ bắt đầu trả thù , cuộc sống của chị vẫn sẽ tệ hại như cũ.
114 Trong bệnh viện yên tĩnh, chỉ tiếng nức nở của Tô Khải Nhân Hành lang nồng nặc mùi thuốc tẩy tràn đầy người chờ, mỗi người đều lo lắng chờ ở ngoài phòng phẫu thuật, nhìn ngọn đèn trong phòng mổ tắc Tất cả ngọn nguồn đều là vì hắn , nếu như ko phải là hắn , Dĩnh nhisẽ ko bị bắt cóc, cũng ko sinh non , đứa bé mới hai tuần tuổi, vừa đếnvới thế gian này, đã rời, tất cả mọi tội lỗi đều bắt nguồn từ hắn, CungThần Hạo tựa lưng vào tường, hai tay nắm chặc, ánh mắt nhìn chằm chằmngọn đèn phòng mổ tắt “Tử Tường, anh nói xem liệu tiểu Dĩnh có xảy ra chuyện gì hay ko?” Tô Khải Nhân tựa vào ngực Long Tử Tường hỏi “Nhân , đừng lo lắng, ko sao đâu” Long Tử Tường xoa xoa vai nàng nói Tô Khải Nhân lập tức tránh khỏi ngực hắn, bước nhanh lên phía trước,giơ tay đấm vào lưng Cung Thần Hạo “Đều tại anh, đều là lỗi của anh,tiểu Dĩnh mới ra nông nổi này, nếu như ko phải anh ba câu đáp bốn , tiểu Dĩnh làm sao bị người phụ nữ biến thái đó bắt cóc, còn bị hành hạ đếnthê thảm như vậy” Vừa khóc nàng vừa nói (*ba câu đáp bốn: người dễ dãi) Cung Thần Hạo ko phản bác, mặc cho nàng đánh, cả lòng hắn lúc này tất cả đều hướng về Lôi Dĩnh, nếu để cho nàng đánh, mà trong lòng nàng cảmthấy thoải mái một chút, vậy hãy để nàng đánh cho đã Long Tử Tường đi đến kéo lại bà xã có chút mất kềm chế, dùng sức ômnàng, nói “Nhân , nơi này là bệnh viện, huống chí Thần Hạo cũng ko hivọng như vậy, cậu ấy yêu tiểu Dĩnh, nếu cô ấy bị thương, cậu ta sẽ là kẻ đau lòng nhất trong số chúng ta” Phòng mổ tắt đèn, cữa cũng được mở ra, mấy bác sĩ và y tá đẩy giườngbệnh ra.
115 “Nè, tiểu Dĩnh , con húp hết bát cháo này đi” Liễu Tình nhẹ nhàng nói vào vấn đề “Mẹ, con tự mình làm là được” Lôi Dĩnh đưa tay nhận lấy chén cháo , nói “Mẹ, phải ăn hết nha! Tiểu Huyên Huyên cũng ăn cháo …….
116 Lôi Dĩnh cúi đầu, lời của hắn nói đánhthẳng vào lòng nàng, ngay từ đầu nàng đã nợ Thiên Mạch, rất nhiều rấtnhiều, nhiều đến nỗi nàng cảm thấy thật nặng nề, có chút thở khôngthông, nhưng mà nàng cũng hiểu, cảm kích không có nghĩa là yêu , nhưngtrước đó nàng đã lựa chọn phương thức báo đáp ngu xuẩn nhất để đáp trảnhững hi sinh của hắn Hồi tưởng lại khoảng thời gian ở cùngThiên Mạch, kí ức tựa như cuốn phim quay chậm hiện lên trong đầu nàng,lần đầu tiên gặp mặt nàng bị nụ cười như ánh mặt trời của hắn hấp dẫn,đó là một dạng nụ cười rất trong sạch , hắn đối với nàng rất cưng chiều, chăm sóc nàng, làm tất cả mọi chuyện vì nàng, cũng làm nàng xúc độngthật sâu, mà tất cả kể từ khi hắn rời đi đã bị Hạo làm thay đổi tất cả,nàng không thể nắm bắt được cảm giác của mình cũng là như vậy Tiêu Ngự Phi trằm mặc nhìn Lôi Dĩnh,không mở miệng nói gì nữa, hiện tại nàng đang suy nghĩ, hắn phỏng đoánrằng, Hạo đã thay đổi, trước đây đào hoa khắp nơi, nay lại chuyên tâmtrở thành chồng Lôi Dĩnh, mà tiểu Dĩnh cũng yêu Hạo, điểm này hắn biếtrõ, Thiên Mạch nhất định sẽ là kẻ thất bại, trên con đường tình yêu này, Thiên Mạch đã quá mệt mỏi rồi đi, có lẽ nếu hắn buông tay, sẽ cảm thấythật nhẹ nhõm đi! “Hai người bọn anh sao nặng nề quá vậy?” Bạch Kì Vân mang trái cây đã rửa xong đi vào, cảm giác không khí có chút gượng ép “Ko sao, chị tiểu Vân giúp em em gọt vỏ táo được không?” Lôi Dĩnh ngẩng đầu nói với Bạch Kì Vân “Được!” Bạch Kì Vân lên tiếng trả lời, cầm dao gọt vỏ Tiêu Ngự Phi biết nàng trốn tránh không muốn trả lời, nghiêng đầu nhìn Bạch Kì Vân cẩn thận gọt vỏ táo, độngtác rất ưu nhã, hắn thật may mắn có thể gặp được một người phụ nữ tốtnhư Tiểu Vân, có lẽ trước đây hắn không bỏ được Lôi Dĩnh, nhưng mà hiệntại hắn đã buông tay, hoàn toàn buông tay, hiện tại hắn phát giác mìnhđã từ từ yêu người phụ nữ chủ động theo đuổi mình, người phụ nữ đôi lúccó chút nóng nảy, có chút ngang ngược lại có lúc kiều mỵ “Này, ăn đi!” Bạch Kì Vân đưa trái táo đã gọt xong đến trước mặt Lôi Dĩnh Lôi Dĩnh nâng tay đón nhận quả táo cười nói “Cảm ơn” “Khách sáo cái gì” Bạch Kì Vân cầm khăn giấy lau rồi ha tay nói Lôi Dĩnh cắn một miếng nhỏ, nhìn haingười trước giường bệnh cũng đang chăm chú nhìn mình, có chút ko tựnhiên nói “hai người đi làm việc đi, Hạo cũng sắp đến rồi” “Bọn anh cùng em chờ Hạo đến” Tiêu Ngự Phi nói “Em ko phải con nít, tự biết chăm sóc bản thân, huống chi hai người đều có công việc, đi làm đi!” Lôi Dĩnh nói Tiêu Ngự Phi liền nhìn đồng hồ nơi cổ tay, đã mười một giờ rưỡi “Ừ, vậy cũng được! Hạo cũng gần lên rồi” “Thật không cần chị ở cùng em sao?” Bạch Kì Vân xác định hỏi dò “Không cần, hiện tại, cũng đã đến giờ trưa, hai người ăn cơm đi!” Lôi Dĩnh nhanh chóng nói tiếp “Đi tiểu Vân, tiểu Dĩnh ra lệnh đuổi khách, chúng ta không đi, anh sợ em ấy sẽ nhảy xuống giường đuổi chúng ta ra ngoài” Lôi Dĩnh không nói tiếp, cười nhìn họrời khỏi phòng bệnh, hiện tại chỉ còn mình nàng, cảm giác trống rỗngtrong lòng càng thêm khắc sâu , đưa tay gặm mấy miếng táo, cặp mắt nàngngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ Lôi Dĩnh cả người uể oải, tay đặt lênbụng, đứa bé đã mất, nếu như không có chuyện đó xảy ra, như vậy có phảinó vẫn còn khỏe mạnh bình an lớn lên trong bụng nàng hay không Nhưng chuyện đã xảy ra, cũng không còncách nào cứu vãn, mặc dù đau lòng, nhưng đầu nàng vẫn còn nhớ lại giấcmơ lúc trước, nó nói, nó sẽ trở về, nàng vẫn còn hi vọng chờ đợi nó mộtlần nữa nằm trong bụng mình Một tiếng đồng hồ sau, cửa phòng bệnhđược đẩy ra, Cung Thần Hạo mặc một bộ quần áo thoải mái, khoan khoái đivào, trong tay là ly nước trái cây, cùng một bó hoa tươi “Nghĩ cái gì?” Cung Thần Hạo đặt ly nước xuống, cầm bó hoa tươi cắm vào bình hoa, dịu dàng hỏi “Nghĩ đến……….
117 Cố nhịn đau từ trên giường tuột xuống , nàng chạy đến bên cạnh Minh Thiên Mạch, đẩy cơ thể hắn, nhưng khôngthấy hắn phản ứng, Lôi Dĩnh có chút hoảng sợ, chạy đến cửa phòng bệnhkêu lên “Bác sĩ……… y tá……… có người ngất xỉu, mau đến cứu người!” Tronggiọng nói mang theo chút nghẹn ngào Bác sĩ trực cùng y tá nghe được tiếnggọi, liền nhanh chóng chạy đến, chờ tất cả mọi chuyện được xử lý tốt,bác sĩ dặn dò mấy câu rồi rời khỏi phòng bệnh Đợi cho tất cả trở về trạng thái ổnđịnh thì cũng là lúc kim đồng hồ chỉ mười một giờ, Lôi Dĩnh cho y tá rời đi, im lặng ngồi bên giường bệnh nhìn hắn , hắn không biết cách chămsóc mình , rõ ràng bị thương vẫn còn cố gắng đến thăm nàng, hắn muốnkhiến nàng phải mặc cảm tội lỗi sâu hơn sao? Hắn nằm trên giường, gương mặt tái nhợt , cau mày, trong giấc mộng hắn rất bất an, miệng thi thoảng lại lẩm bẩm thành tiếng, bởi vì âm thanh quá nhỏ, Lôi Dĩnh không thể nghe rõ hắnnói gì , chỉ có thể nghe thấy loáng thoáng vài câu “Đừng rời bỏ anh………….
118 Sốt ruột chờ đợi cả ngày, Cung Thần Hạo rốt cuộc cũng chờ không nổi nữa“Ngươi muốn đi Pháp?” Tiêu Ngự Phi nhìn Cung Thần Hạo đang bận rộn thu dọn hành lý hỏi“Đúng, ta muốn mang Dĩnh nhi trở về” Cung Thần Hạo nhanh chóng lấy vội hai bộ quần áo bỏ vào valy , ngoài ra còn đem theo một ít đồ lặt vặt để vào túi bên trong“Tử Tường vẫn chưa tra được tài liệu xuất cảnh của Thiên Mạch, điều này chứng tỏ hắn vẫn còn ở thành phố T” Tiêu Ngự Phi một tay kéo túi lại, một mặt với Cung Thần Hạo“Trực giác của ta nói cho ta biết họ không ở T , hắn nhất định đã mang Dĩnh nhi về Paris, Ngự Phi, cho dù không có tài liệu xuất cảnh, nhưng với điều kiện của hắn thì ngồi máy bay riêng vẫn có cơ hội xảy ra rất lớn” Cung Thần Hạo nói, hắn không muốn lỡ mất từng giây từng phút nào, chỉ muốn sớm mang Dĩnh nhi về, người đàn ông kia rất không an toàn, mà Dĩnh nhi đối với hắn cũng có mặc cảm tự trách, hắn sợ nếu để lâu, Dĩnh nhi sẽ ly hôn với hắn“Hạo, ngươi đừng có điên nữa được hay không? Tử Tường vẫn đang tra, chờ hắn xác nhận, chúng ta sẽ cùng hành động, ngươi như con ruồi không đầu bay đến Paris , liệu có thể tìm thấy Dĩnh nhi ko? Làm như giấu một người dễ lắm không bằng” Tiêu Ngự Phi vỗ vai hắn nói, nếu như không phải hắn khuyên Hạo, thì Hạo cho đến bây giờ vẫn còn đang đi tìm Lôi DĩnhCung Thần Hạo xoay người ngồi trên giường, tay đặt lên đầu nói “Được, ta nghe lời ngươi, hôm nay ta sẽ đợi điện thoại của Tử Tường nếu ko tìm được thì ngày mai ta sẽ đến Paris”Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chuông điện thoại reo lên, Cung Thần Hạo ko suy nghĩ nhiều, cầm điện thoại nhận cuộc gọi“A lô”“Tìm thấy ko?” Cung Thần Hạo hỏi, Tiêu Ngự Phi ngồi bên cạnh tay chống càm , nhìn“Ừ , sáng nay tám giờ, Minh Thiên Mạch dùng máy bay riêng trở về Paris rồi, hơn nữa hắn đi không chỉ một mình mà là hai người, có cả bà xã ngươi nữa” Long Tử Tường vừa nhận được tin này, cũng ngơ ngác một lúc, sau đó lại suy nghĩ , khó trách Cung Thần Hạo gọi điện lúc sáng lại tỏ ra lo lắng như vậy“Có thể tra được sau khi xuống máy họ đã đi đâu ko?” Cung Thần Hạo hỏi tiếp“Cái này có chút phiền, phải tốn nhiều thời gian một chút” Long Tử Tường trả lời, Paris không nằm trong phạm vi thế lực của hắn, cho nên tra xét sẽ hơi khó khăn“Ngày mai ta và ngươi đến Paris” Cung Thần Hạo nói, hôm nay cũng khuya lắm rồi“Có thể” Long Tử Tường không chút suy nghĩ , đồng ýNhìn Cung Thần Hạo cúp máy, Tiêu Ngự Phi mới lên tiếng “Ngày mai ta đi với các ngươi”Cung Thần Hạo ko trả lời, chỉ gật đầu một cái____________________“A…………”Trên chiếc giường màu xám tro lớn, truyền đến một tiếng “ươm”, ngay sau đó là một cánh tay lộ ra khỏi cái chăn màu xám, Lôi Dĩnh từ từ mở mắt, chớp mắt mấy cái, rồi đột ngột đứng thẳng dậyGiương mắt nhìn căn phòng, đây là chỗ nào? Không có mùi thuốc gay mũi, không có vách tường trắng như tuyết, ngay cả cách bày trí của phòng cũng khác xa, nàng……… nàng đang ngủ trong phòng bệnh sao?Vén chăn lên, không quan tâm đến mình mang giày hay chưa, nàng mở cửa phòng chạy ra ngoài, nàng muốn sớm làm rõ nơi này là chỗ nào một chút, là ai mang nàng đến đây“Phu nhân, người đã tỉnh” Một phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi cung kính nóiPhu nhân?Chẳng lẽ Hạo đã mang nàng rời khỏi bệnh viện? Hơi cau mày, nàng hỏi “Xin hỏi nơi này là đâu?”“Thưa phu nhân, nơi này là phòng của thiếu gia” Người phụ nữ mở miệng nói“Thiếu gia là ai?” Lôi Dĩnh cau mày hỏi tiếp“Thưa phu nhân, thiếu gia là tổng giám đốc “tập đoàn Minh Thị” Người phụ nữ không trực tiếp nói tên của chủ mình ra, bởi vì đó là điều bất kính, với câu trả lời này, thì cô gái trước mắt sẽ biết hắn là aiTổng giám đốc? Thiên Mạch! Nghĩ đến đây, Lôi Dĩnh mở to hai mắt nói “Nơi này là Paris”“Thưa phu nhân, đúng vậy, xin hỏi phu nhân có muốn dùng cơm hay chưa?” Người phụ nữ không nhanh không chậm nói , vẻ mặt vẫn như cũLôi Dĩnh nghe được câu trả lời của nàng , liền có cảm giác muốn ngất, sao lại như vậy? Tại sao hắn lại mang nàng về Paris? “Anh ấy ở đâu?” Hiện tại nàng vốn dĩ không cảm nhận được cơn đói, chỉ muốn biết rõ rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra“Thiếu gia đến công ty, tối sẽ trở về, hiện tại đã đến giờ trưa, xin hỏi phu nhân có muốn dùng bữa hay không?” Người phụ nữ mở miệng hỏi“Ko cần, hiện tại tôi phải gặp anh ấy” Lôi Dĩnh vừa nói vừa đi về phía cửaNgười phụ nữ đi nhanh, cản trước mặt nàng, nhìn nàng nói “Xin phu nhân về nghỉ, thiếu gia khi tan việc sẽ về nha”Lôi Dĩnh nhìn chằm chằm bà ta nói “Đây là ý gì, chẳng lẽ tôi muốn đi ra khỏi cửa cũng ko được?”“Thiếu gia có dặn là , người có thể tùy ý đi lại trong nhà, nhưng ko được gọi điện thoại, ko được bỏ đi, phu nhân muốn làm gì có thể gọi tôi” Người phụ nữ nói lại những lời dặn dò lúc sángKhổ não cau mày, nghe nàng nói đống lớn đống nhỏ, Lôi Dĩnh đã hiểu được mình bị ” giam lỏng” rồi, nàng ko vui la lên “Ý của bà là tôi bị “giam lỏng” phải ko? Bà có biết làm như vậy là phạm pháp ko, bà ko có quyền làm như vậy với tôi” Trong lòng thầm nghĩ, tại sao hắn lại đối xử như vậy với nàng? Ngăn cản nàng tiếp xúc với bên ngoài là có thể giữ nàng ở lại sao?“Xin phu nhân yên tâm, thiếu gia ko có ý gì xấu, chỉ ra lệnh cho chúng tôi chăm sóc phu nhân thật tốt, còn nữa, thiếu gia nói phu nhân vừa sinh non, cho nên phải giúp người bồi bổ cơ thể, phu nhân đi chân đất thế này rất dễ bị bệnh “Người phụ nữ nói, liền nhanh chóng lấy từ trong tủ ra một đôi dép bông đăt dưới chân Lôi DĩnhChúng tôi? Ý của nàng là trong nhà ngoại trừ nàng còn có sự tồn tại của người thứ ba hoặc nhiều hơn nữa sao? Đột ngột trong bụng truyền ra một âm thanh quái dị, Lôi Dĩnh có chút lúng túng nói “Tôi đói bụng”“Xin phu nhân đợi một chút, tôi sẽ hâm thức ăn lại” Nói xong, người phụ nữ thấy Lôi Dĩnh mang dép vào liền cung kính đi xuống bếp giúp nàng chuẩn bị bữa trưaNàng không phải là người dễ dàng nổi giận, cho nên đối mặt với người phụ nữ này , nàng ko nói ra những lời chanh chua khó nghe, bởi vì nàng biết bà ta cũng chỉ làm theo lời Thiên Mạch, tất cả mọi chuyện hãy chờ Thiên Mạch về rồi tính tiếp!Hai tiếng đồng hồ trôi qua, Lôi Dĩnh ăn xong bữa trưa, cơm nước xong, dưới sức mạnh yêu cầu của người phụ nữ, Lôi Dĩnh đành phả nuốt toàn bộ cháo gà vào bụng rồi mới trở về phòng ngủ, nằm lên giường lên, suy nghĩ xa xăm.
119 Co người ôm lấy hai chân, đầu tựa vào gối, nàng nhìn TV trước mặt, nhưng lòng ko thể nào tĩnh tâm, trong lòng sôi trào từng đợt sóngHơi nghiêng mặt, nàng nhìn về cửa lớn, đó là lối ra duy nhất trong căn phòng này, cửa bị đóng chặc, nàng biết người đàn ông kia vẫn như cũ canh ở bên ngoàiĐã ba ngày, nàng bị giam trong căn phòng này đã ba ngày, trong phòng nàng có thể hoạt động tự nhiên, nhưng chỉ cần đi đến cửa sổ lầu một là sẽ có một người đàn ông áo đen canh chừng này, cho dù nàng muốn nhảy cửa sổ trốn ra ngoài cũng ko có khả năngBọn họ ngày đêm canh chừng nàng không biết mệt sao? Hơn nữa ban ngày trời nắng gắt, họ không sợ phơi nắng? Nghiêng đầu sang chỗ khác, tầm mắt lại quay về TV.
120 Cánh cửa phòng màu trắng mở ra, Nam Cung Tuyết nhìn người đàn ông cao to , anh tuấn ngoài cửa, có chút hơi kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền trở về bình thường "Đại soái ca, sao lại rãnh rỗi đến nơi đây?""Sao, không mời anh vào ngồi một chút sao?" Người đàn ông cười nhạt mở miệng"Vào đi" Nam Cung Tuyết nghiêng người, để hắn bước vàoBạch Kì Linh ngồi trên ghế salon nhàn nhã coi TV cùng Tiểu Vũ cũng xoay người lại, nhìn người vừa vào là ai "Anh Ngự Phi?" Lâu Tiểu Vũ có chút thất thố kêu lên, đoán thế nào cũng ko đoán ra là hắnGương mặt Bạch Kì Linh cũng thoáng qua một chút kinh ngạc "Tỷ phu, anh cũng đến?" Không phải hắn nên cùng chị của nàng chuẩn bị chuyện kết hôn sao?"Đến thăm em dâu một chút xíu !" Tiêu Ngự Phi trêu chọc nói, sau đó lại ưu nhã ngồi xuống một cái ghế salon"Ngự Phi, uống gì? Cà phê hay trà?" Nam Cung Tuyết đóng cửa lại đi đến phòng khách hỏi"Anh có lòng tốt như vậy đến thăm em sao?" Bạch Kì Linh ko thèm tin, bây giờ là lúc hắn cực kì bận rộn chuyện hôn lễ , hắn còn ko lo được thân mình thì làm sao có thời gian rãnh rỗi đến thăm nàng! Hơn nữa,chỉ dựa vào chuyện chị hai mang thai, hắn càng không thể đi! Một loạt câu hỏi hiện lên trong đầu"Tiểu Vũ, thấy anh , em kinh ngạc lắm sao? Nơi này anh cũng thường đến mà" Tiêu Ngự Phi cười nói"Ha ha.