Lão vỗ vỏ kiếm chớp mắt rút ra khỏi vỏ, lúc này mới thi triển ra, ở hư không rạch vô tận kiếm hoa. Dường như khoảnh khắc xuất hiện vô cùng vô tận sóng to, như sóng dữ cuồng phong dấy lên, kiếm ảnh tầng tầng, từng tầng đầy kiếm ảnh và sóng ảnh. Cuối cùng hải triều ngừng, giờ phút này mới dần bình lặng sau đó ẩn trở vào vỏ kiếm.
Ông lão râu bạc nói:
- Được rồi, tiếp theo xem coi các ngươi có thể thấy bao nhiêu sơ hở trong chiêu này. Thời gian là một nén hương, sau một nén hương phải giao đáp án lên trên.
Phút chốc rất nhiều người bắt đầu suy tư, đa số lấy thần niệm đem một chiêu vừa rồi bắt chước ấn vào thức hải của mình, chậm rãi thôi diễn sơ hở trong chiêu đó.
Nhưng lúc này có một người động bút. Mọi người đều chìm trong thức hải nghiên cứu phá chiêu, phút chốc không mấy ai chú ý có một mới bắt đầu động bút.
Chỉ mình ông lão râu bạc Công Tôn Việt là liếc Lục Nguyên một cái. Một thanh niên không nghiêm túc suy nghĩ, không lợi dụng thời gian một nén hương, không suy tư đã nhanh chóng viết xuống rồi, chắc chắn không viết bao nhiêu sơ hở được.
Chỉ một lát sau Lục Nguyên đã giao giấy lên, Công Tôn Việt dùng pháp thuật phong tờ giấy lại, bây giờ chưa kết thúc trắc nghiệm, trước không nhìn đán án giấy này, đợi mọi người giao lên hết rồi nhìn. Hơn nữa Công Tôn Việt không có hứng thú với đáp án, cho rằng là thanh niên viết bậy bạ mà thôi.
Công Tôn Việt mong chờ là mấy người Hiên Viên Lệnh, Bách Lý Băng, đương nhiên càng chờ đợi đáp án của Kiếm Linh Đế Cơ trong truyền thuyết.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Yên tĩnh là thứ duy nhất hiện tại.
- Ực!
Lục Nguyên uống một hớp rượu.
Tĩnh!
Công Tôn Việt vuốt râu. Lục Nguyên ừng ực uống rượu.
Rốt cuộc có người đặt bút.
Công Tôn Việt thầm nghĩ, thật ra trong kiếm của mình có lộ mấy sơ hở rất dễ tìm, ví dụ sơ hở thứ nhất, lúc xuất kiếm vỏ kiếm hơi nâng lên, làm kiếm pháp mới bắt đầu không hoàn mỹ, sơ hở này chắc có một số người tìm được.
Sơ hở thứ hai là ở không trung ban đầu vạch kiếm hoa thì kiếm hoa hơi loạn chút.
Hai sơ hở này chắc không khó.
Tuy nhiên, từ sơ hở thứ ba thì bắt đầu khó khăn. Sơ hở thứ ba là kiếm hoa cao triều lên, tầng tầng kiếm ảnh, kiếm ý có một số làm sai. Lúc đó dùng nộ thao kiếm ý mà kỳ thực nên sử dụng nộ hải kiếm ý. Tuy nhiên, nộ thao kiếm ý cùng nộ hải kiếm ý khác biệt không quá lớn, lại thêm trong tầng tầng kiếm ảnh, người có thể chú ý điểm này chắc là rất ít.
Sơ hở thứ bốn là trong vô tận nộ thao kiếm ý, cho nên ở một điểm rất bí ẩn để lại một sơ hở trong một phần trăm khoảnh khắc, tuy nhiên sơ hở cực kỳ nhỏ bé, chắc người chú ý đến nó càng ít.
Sơ hở thứ năm càng khó, tầng tầng kiếm ảnh vô tận nộ thao nhìn thì cực bá đạo nhưng kỳ thực ra tay thì thiên hướng mềm mại, trong trăm cứng một tia nhu. Một chiêu kiếm pháp này không cần một tia nhu, nhưng có thể chú ý được sơ hở này rất ít ỏi.
Sơ hở thứ sáu là khi kết thúc, kiếm quang như hải triều tắt có chút không hài hòa. Một tia không hài hòa thời gian xuất hiện ngắn một phần trăm, rất khó phát hiện ra. Khó khăn nhất vẫn là sơ hở thứ bảy, một chiêu qua đi, theo lý thì chiêu này còn có sát pháp tiếp theo. Kiếm quang sáng lạn như vậy sau đó lặng lẽ ra một kiếm tuyệt mệnh, chênh lệch quá lớn thì dễ dàng đắc thủ, đây chính là sơ hở thứ bảy. Tuy nhiên phải hoàn toàn hiểu được một chiêu kiếm ý này mới thấy ra được.
Dù sao một chiêu lặng lẽ không khiến người chú ý, rất khó phát hiện, chỉ có hoàn toàn đọc hiểu một kiếm này, mà muốn đọc hết chiêu kiếm khó khăn cao đến đáng sợ.
Không sai, có tổng cộng bảy sơ hở.
Nhìn thấu sáu sơ hở là có thể vào kiếm các nghiên cứu thất kiếm điểm.
Thật ra kiếm các nghiên cứu thất bình thường không mở ra cho dưới hỗn động cảnh.
Kiếm các nghiên cứu thất bình thường đều để cường giả hỗn động cảnh đến nghiên cứu, nói thật ra lão không cho rằng người đại đạo cảnh có bao nhiêu ánh mắt có thể nhìn thấu bao nhiêu ưu khuyết điểm kiếm chiêu. Chẳng qua vì là đệ tử trung tâm, cần chú trọng bồi dưỡng một hai nên mới mở ra nhiệm vụ này.
Nhưng dù là mở ra nhiệm vụ cũng cực kỳ khó khăn.
Ví dụ bây giờ, bảy sơ hở muốn ít nhất nhìn ra sáu cái mới vào kiếm các nghiên cứu thất được, nhưng muốn trong một chiêu cực nhanh tìm ra sáu sơ hở đâu dễ dàng?
Nhang đang lặng lẽ đốt.
*Bụp* tro tàn.
Qua chốc lát, rốt cuộc nhang đốt cháy không còn, Công Tôn Việt nói:
- Được rồi, bây giờ giao ra đáp án của các ngươi.
Từng tờ giấy bị pháp thuật phong cấm nộp lên, giao vào tay Công Tôn Việt.
Công Tôn Việt bắt đầu nhìn từng cái, quả nhiên, có một số người không thấy cả một sơ hở, nhưng là cực kỳ số ít.
Đa số người đều có thể tìm ra một hoặc hai sơ hở.
Từng tờ giấy lật qua, ngẫu nhiên có người tìm ra được ba sơ hở.
Ủa, sơ hở thứ bốn, không ngờ có thể tìm ra một, hai, ba, năm sơ hở tìm ra. Công Tôn Việt quan sát chữ viết trên tờ giấy, Bách Lý Băng, thì ra là nàng. Dường như tu vi kiếm thuật của hắn rất khá, có thể trong bách cương phát hiện nhất nhu, đáng tiếc không đến sáu cái.
Tiếp tục nhìn xuống, lại là một chuỗi dài một, hai so hở, ngẫu nhiên lật đến một tờ giấy, năm sơ hở! Công Tôn Việt tặc lưỡi, một, hai, ba, bốn, năm sơ hở bị phát hiện ra, ủa, đấy là ai? Công Tôn Việt đưa mắt nhìn, Hiên Viên Lệnh, đệ tử nổi danh nhất dưới hỗn động cảnh, có chút phong phạm tiểu lãnh tụ, quả nhiên bất phàm. Tuy nhiên thành tích là chỉ tìm ra năm sơ hở.
Kiếm các nghiên cứu thất này là Kiếm Chủ dựng nên, không cần để ý Hiên Viên chí tôn, cũng không cần mở cửa sau cho đệ tử của Hiên Viên chí tôn.
Rốt cuộc lật đến một tờ giây có mùi hương nhè nhẹ, Công Tôn Việt nhìn chăm chú.
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, bảy sơ hở đều bị tìm ra.
Công Tôn Việt kinh ngạc!
Bảy sơ hở lại bị tìm đủ hết!
Công Tôn Việt đưa mắt nhìn tên, phát hiện quả nhiên là Kiếm Linh Đế Cơ. Thiên phú kiếm đạo của Kiếm Linh Đế Cơ nghe nói đã là tuyệt thế tài năng đứng sau Kiếm Chi Tử, vốn còn tưởng chỉ là phóng đại, nhưng giờ mới phát hiện không hề khuếch trương chút nào, sự thật đúng là vậy.
Công Tôn Việt kiềm không được đánh giá, khuôn mặt tuyệt trần lạnh nhạt không nhìn lão, hướng nàng nhìn dường như là mây trắng vô tận, khí thế trấn nhiếp Công Tôn Việt thầm kinh. Quả không uổng là con gái của chủ pháp cổ văn minh, khí chất cao quý như vậy, coi như là lão gần với cường giả cấp chí tôn cũng thấy xấu hổ.
Công Tôn Việt tiếp tục nhìn xuống, mặt sau không phát hiện cái gì kinh người, tối đa tìm ra ba, bốn sơ hở mà thôi, không có gì lạ thường.
Tờ giấy trước mặt lão ngày càng mỏng, chỉ còn lại một tấm cuối cùng.
Tấm cuối cùng chẳng phải là cái người xem xong kiếm chiêu của mình, không chút nghĩ ngợi viết xuống sao? Công Tôn Việt thầm hừ lạnh, chắc chắn là thanh niên giá áo túi cơm, không đáng xem.
Tuy nhiên, dù không đáng xem nhưng mình là người chủ trì chiêu người vào Kiếm Các lần này, không thể không nhìn một cái.
Công Tôn Việt nhìn nhìn, tờ giấy mở đầu viết là chín sơ hở, Công Tôn Việt thầm tức giân, quả là thanh niên cực kỳ lỗ mãng, mình chỉ lộ ra bảy sơ hở thôi mà hắn dám viết tới chín cái, đúng là lòe thiên hạ mà. Công Tôn Việt bởi vì quá khứ trải qua nên rất không thích thanh niên lỗ mãng. Năm đó con gái lão bị một thanh niên múa mép khua môi lừa, dù lão hết sức ngăn cản nhưng con gái tâm ý đã quyét, cuối cùng hết cách. Quả nhiên sau khi thành thân, con gái và thanh niên lỗ mãng đó quan hệ ngày càng xấu, cuối cùng hai người chia tay, cũng vì nguyên nhân này Công Tôn Việt gai mắt với loại thanh niên lỗ mãng. Tốt, mình tạm thời xem một cái, xem xong phải túm cái tên lỗ mãng này lại mắng một trận.
Công Tôn Việt tiếp tục nhìn.
Sơ hở thứ nhất, đúng. Sơ hở thứ hai, cũng đúng. ồ, không tệ, ít nhất có chút trình độ, nhưng hành động huênh hoang, vậy không được, không được. Mình có nên khuyên nhủ sư phụ thanh niên này, đừng để hỏng một ít mầm non?
Sơ hở thứ ba, đúng, sơ hở thứ tư, vẫn đúng. Ủa! rất có tài đấy. Quyết định, nhất định phải khuyên sư phụ thanh niên này đừng để thanh niên vì lỗ mãng mà hủy tiền đồ.
Sơ hở thứ năm, đúng, người này rốt cuộc là ai? Không ngờ tìm đúng năm sơ hở, tu vi kiếm đạo như vậy có thể so sánh với Hiên Viên Lệnh nổi danh nhất dưới hỗn động cảnh. Lão bất giác nhìn tên trên giấy, Lục Nguyên, đó là ai? Chưa nghe tên này. Lúc trước Lục Nguyên bởi vì thắng người mới pháp cổ văn minh nên có chút tiếng tăm, nhưng vẻn vẹn là có chút tiếng tăm mà thôi. Công Tôn Việt cả ngày nhốt trong kiếm các nghiên cứu thất nghiên cứu đủ các loại kiếm chiêu, hoàn toàn không nghe cái tên Lục Nguyên, nên thấy chữ Lục Nguyên trên giấy thì xa lạ vô cùng, không chút ấn tượng.
Nhưng Công Tôn Việt đã kích động, tìm ra sơ hở thứ năm, là nhân tài kiếm đạo!
Sơ hở thứ sáu, Công Tôn Việt tiếp tục nhìn. Lão muốn nhìn xem sơ hở thứ sáu là gì, thấy thì ủa một tiếng, sơ hở thứ sáu cũng đúng, thiên phú kiếm đạo của hắn hơn cả Hiên Viên Lệnh ư? bây giờ Công Tôn Việt đối với người tên Lục Nguyên ngày càng tò mò, lại liếc Lục Nguyên, phát hiện hắn đứng chung với người môn hạ Thái Sử chí tôn, là đệ tử của Thái Sử sư huynh? Nếu là vậy thì xem ra Thái Sử sư huynh đã tìm được một đệ tử giỏi.
Công Tôn Việt tiếp tục xem, sơ hở thứ bảy, không ngờ, không ngờ, sơ hở thứ bảy cũng đúng. Thiên phú kiếm đạo của tiểu tử này so sánh bằng Kiếm Linh Đế Cơ ư? Thiên phú kiếm đạo của Kiếm Linh Đế Cơ được công nhận là tuyệt đỉnh đương thời, dù không bằng Kiếm Chi Tử nhưng cũng khá giỏi, điều này là qua chủ pháp cổ văn minh xác định.
Thế thì ngươi mới này đâu? Hắn có tài đức gì?
Công Tôn Việt trong lòng lấy làm lạ, trước khi nhìn tờ giấy lão thấy ghi chín sơ hở, cho rằng Lục Nguyên viết bậy, lão tổng cộng chỉ mới lộ bảy cái mà thôi, thế mà viết chín, đúng là buồn cười. Nhưng bây giờ, lão phát hiện bảy cái đầu Lục Nguyên viết đúng hết, theo lý thì có tài năng kiếm đạo như thế hắn sẽ không viết sai.
Hai sơ hở mặt sau là cái gì đâu?
Công Tôn Việt nhìn xuống sơ hở thứ tám, phát hiện ở phía sau viết là tay phải!
Tay phải! Có ý gì? Mới rồi mình dùng kiếm là tay phải.
Lại nhìn, tay phải thi triển kiếm pháp chính là sơ hở! Tay phải này chắc là bị thương, mặt ngoài nhìn ổn định nhưng kỳ thực một kiếm này không ổn lắm!
Đọc đến nội dung sau thì Công Tôn Việt người run lên.
Tay phải của mình năm đó bị một vị chí tôn của Vô Thượng đại giáo khác làm bị thương, đến bây giờ vết thương chưa lành nhưng đã không mấy ảnh hưởng mình dung kiếm, không khả năng phát hiện, thế mà bây giờ Lục Nguyên liếc mắt một cái chỉ ra tay từng bị thương, một kiếm này thật ra không quá ổn, điều này chỉ vào tử huyệt của mình.
Làm sao có thể! Dựa vào một kiếm của mình đã diễn ngược ra mấy trăm năm trước từng bị thương!
Công Tôn Việt trong phút chốc không nói nên lời.
Công Tôn Việt kinh ngạc đến rối loạn! Mấy trăm năm trước bị trọng thương, hôm nay chỉ thi triển một kiếm chiêu mà đã bị chỉ ra.
Cái này...
Đây chính là sơ hở thứ tám!
Vốn cho rằng sơ hở thứ tám chỉ là nói hưu nói vượn, nay mới biết hoàn toàn không phải vậy.
Công Tôn Việt ngày càng kinh hãi nhìn hướng chín sơ hở.
Sơ hở thứ tám đã kinh tâm động phách như vậy, còn sơ hở thứ chín thì sao?
Sơ hở thứ chín, Công Tôn Việt nhìn xuống, sơ hở thứ chín viết rằng bản thân kiếm này là sai lầm.
Giọng điệu thật lớn, nói một kiếm này bản thân nó là sai lầm.
Chiêu này là một trong kiếm chiêu tinh diệu của Kiếm Môn, là một vị tổ sư của Kiếm Môn sáng chế ra. Đã nhiều năm rồi chưa từng có ai dám nói một kiếm này chính là sai, vậy mà bây giờ có kẻ dám nói vậy, luận điệu quá lớn. Nếu không phải trước đó có tám sai lầm phô đường thì e rằng bây giờ Công Tôn Việt đã đập bàn đứng dậy chửi vào mặt rồi. Thằng nhóc dốt nát, nói năng ngông cuồng!
Nhưng bởi vì có tám sai lầm đằng trước, vậy nên bây giờ lão có thể miễn cưỡng chấp nhận, hít sâu một hơi, tiếp tục nhìn xuống.
Chỉ thấy mặt sau viết, một kiếm này là sau vô số kiếm hoa sáng lạn thì lặng lẽ đâm ra một kiếm tuyệt mệnh, thực ra không cần thiết, khi kiếm hoa sáng lạn thì bên trong có rất nhiều điểm có thể lặng lẽ đâm ra nhát kiếm tuyệt mệnh, căn bản không cần chờ xong kiếm hoa sáng lạn mới đâm kiếm ra!
Cái này...
Công Tôn Việt hít sâu một hơi, biến sắc mặt. Cách nghĩ này thật ra Công Tôn Việt từng suy tư, nhưng trong vô số kiếm quang sáng lạn muốn từ cực động chớp mắt tìm ra cực tĩnh, loại chuyển đổi này không dễ dàng, muốn tìm đúng điểm rất khó. Hơn nữa muốn cực động, cực tĩnh rồi khoảnh khắc cực sát kiếm ý phóng ra là vô cùng khó khăn.
Công Tôn Việt có nghiên cứu rất nhiều lần nhưng đều thất bại chấm dứt.
Bây giờ thấy Lục Nguyên tìm đúng điểm thì kinh ngạc, tìm điểm quá tốt, hoàn toàn không cần suy nghĩ rắc rối, một kiếm này bản thân là sai lầm.
Mình nhiều năm suy ngẫm không bằng người này một phút nghĩ suy.
Đúng vậy, người này ở sau khi mình dùng xong kiếm chiêu, không suy nghĩ đã viết ra đáp án.
Không suy nghĩ, trực tiếp nhìn ra chín sơ hở.
Thiên phú kiếm đạo của người này mạnh quá đi?
Công Tôn Việt bất giác cười to kêu ba tiếng:
- Tốt, tốt, tốt!
Công Tôn Việt là một người rất nghiêm túc, ai quen lão đều biết lão ít khi khen ngợi, dù là bây giờ nếu tìm ra hết bảy sơ hở tối đa chỉ được lão kêu một tiếng tốt, thế mà giờ lão liên tục khen ba chữ tốt, rốt cuộc là chỉ ai? Người nào có thể nhận được ba chữ đó?
Công Tôn Việt cười ha hả, bây giờ tâm tình lão vô cùng tốt, cách nghĩ định dạy cho Lục Nguyên thanh niên lỗ mãng một bài học biến mất tiêu.
- Bây giờ ta tuyên bố, lần này thông qua kiếm các nghiên cứu thất có hai người. Người thứ nhất là Kiếm Linh Đế Cơ.
Vị này có thể thông qua thử thách tiến vào kiếm các nghiên cứu thất không có gì ngoài ý muốn, mọi người đều hiểu, cho rằng ba chữ 'Tốt, tốt, tốt' là chỉ nàng. Còn người thứ hai là ai?
Hiên Viên Lệnh trong lòng có chút mong chờ, nếu nói người đầu tuyệt đối là Kiếm Linh Đế Cơ vậy người thứ hai nói không chừng chính là gã.
Có thể vào kiếm các nghiên cứu thất là sẽ được rất nhiều điểm, cái này không nói đến, trong tay Hiên Viên Lệnh hơi nắm quyèn lực, không quá để ý số điểm.
Lại thêm có thể cùng Kiếm Linh Đế Cơ ở trong kiếm các nghiên cứu thất, nếu có cơ hội gần sát chút thì nói không chừng mình có thể một bước lên mây, bay đến chín tầng trời. Dù không thể làm mộng đẹp như vậy, chỉ cần hơi có quan hệ với Kiếm Linh Đế Cơ là tại trung ương thiên triều liền vênh váo đi ngang được rồi.
Công Tôn Việt từng chữ một nói:
- Lục Nguyên.
Phút chốc lặng ngắt như tờ, nửa ngày sau môn hạ Thái Sử chí tôn mới bùng phát tiếng hoan hô.
Công Tôn Việt nói:
- Không tệ, Lục Nguyên, ngươi đúng là không tệ. Ta vốn tưởng mình chỉ lộ bảy sơ hở, mà ngươi tìm ra đến chín chỗ, không tệ.