Lục Nguyên không hay biết Ngọc Hoàng Đại Đế không đơn giản, gã ở rất nhiều kỷ nguyên trước, cái thời đại tiên, đến lượt khí vận tiên đạo hưng thịnh cho nên tiên cổ văn minh mới từng xây thiên cung. Chủ nhân thứ nhất thiên cung Hạo Thiên Thượng Đếđến nay còn sống, Hạo Thiên Thượng Đếđã là nhân vật cấp văn minh, là phó chủ văn minh, uy hoành vạn cổ.
Chủ nhân thứ hai thiên cung chính là Ngọc Hoàng Đại Đế. Ngọc Hoàng Đại Đế cai trị có xảy ra rất nhiều chuyện lớn, điển hình nhất là việc khỉđá đại náo. Lúc ấy con khỉđá gây lên một trận xôn xao, có bóng dáng nhiều đại nhân vật thậm chí là văn minh cảnh đứng phái sau, cả sự tình có vẻ vô cùng quái dị.
Thời điểm Ngọc Hoàng Đại Đế thống trị có nhiều việc quái lạ, tình thế hỗn loạn, nhiều chuyện ví dụ như khỉđá.
Dưới tình huống như thế mà Ngọc Hoàng Đại Đế có thể yên ổn làm thiên dếđủ thấy thực lực và thủ đoạn.
Bây giờ Ngọc Hoàng Đại Đếđã đứng ở mức nửa bước văn minh cảnh, thực lực của gã rất mạnh, trên cả Hoang Thánh Đế Tử.
Ngọc Hoàng Đại Đế nhìn Lục Nguyên ở dưới Thận Sơn, hắn cũng nhìn lên gã.
Ngọc Hoàng Đại Đế chắp tay sau lưng, hời hợt nói:
- Bây giờ ta ở đỉnh Thận Sơn, hỗn độn văn minh mảnh vỡ ở Thận Sơn tại đây, nếu ngươi có bản lĩnh thì hãy đến đấu đi, để ta xem hậu bối ngày nay, khí vận đệ bát tử cường độ rốt cuộc mạnh tới đâu, có thể qua vài chiêu dưới tay ta.
Lục Nguyên nhún vai, hắn lười để ý Ngọc Hoàng Đại Đế. Rất rõ ràng, bây giờ hắn đánh không lại Ngọc Hoàng Đại Đế, hơn nữa nói thật là mục tiêu hàng đầu của hắn không phải hỗn độn văn minh mảnh vỡ mà chỉ là hỗn độn thận tinh để trùng kích thế giới cảnh thập tầng mà thôi, không có xung đột gì với Ngọc Hoàng Đại Đế cả, bây giờđi là lãng phí thời gian.
Cho nên Lục Nguyên không lên núi mà tới chỗ thần niệm của Ngọc Hoàng Đại Đế không thể quét thì lấy ra binh khí kỳ lạ. Trong tay nắm binh khí kỳ lạ này rất là kỳ lạ, trong thân thể hỗn độn văn minh thú uy lực không tầm thường, báu vật như vậy vẫn nên giấu đi thì hơn, bằng không để người nhìn trúng thì tiếc lắm.
*Bùm!*
Kích thứ nhất!
Uy lực của binh khí kỳ lạ này sơ với Vạn Binh Chi Nhẫn năm đó bị suy yếu rất nhiều, khiến hắn dùng ba ngàn hai trăm kích mới lấy xuống một khối hỗn độn thận tinh. Lấy xong hỗn độn thận tinh, Lục Nguyên quét thần niệm vào trong, đấy là hỗn độn thận tinh hoàn mỹ cỡ nào chứ.
Hoàn mỹ! Hoàn mỹ! Hết sức hoàn mỹ!
Sự hoàn mỹ trong đó gần như không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt.
So sánh thì hình thức sinh mệnh của mình quá đơn giản.
Lấy được hỗn độn thận tinh rồi, cảm giác mình không thể thắn người đứng trên đỉnh đầu Ngọc Hoàng Đại Đế, thế là Lục Nguyên dứt khoát ngự kiếm bay nhanh. Bay đi kiên quyết nhanh nhẹn, đơn giản dứt khoát.
Trên đỉnh Thận Sơn, Ngọc Hoàng Đại Đế luon nhìn chằm chằm vào Lục Nguyên, mặc dù chính giữa có một đoạn thần niệm không thể quét qua nhưng có thể quét đến Lục Nguyên. Lục Nguyên đi dứt khoát, hắn đi làm gì? Đi làm gì chứ? Ngọc Hoàng Đại Đế suy tư.
- Hắn đến e rằng bởi vì muốn cướp hỗn độn văn minh mảnh vỡ Thận Sơn, hắn đi chắc là vì không địch lại Ngọc Hoàng Đại Đế ngài đây.
Thái Bạch Kim Tinh đứng cạnh Ngọc Hoàng Đại Đế nói như vậy. Tuổi của Thái Bạch Kim Tinh đã rất lớn, mái tóc bạc trắng, thực lực thế giới cảnh thập tầng.
- Vậy sao?
Ngọc Hoàng Đại Đế chắp tay sau lưng đứng, chìm trong suy tư. Lần này văn minh thánh địa kịch liệt hơn lúc trước rất nhiều. Trước kia đi văn minh thánh địa đều là một số nhân vật nổi tiếng lâu năm, ví dụ như Hoang Thánh Đế Tử, Pháp Thánh Đế Tử, người như vậy cơ bản có thể xưng hùng.
Lần này hoàn toàn khác với đợt trước, Khí Vận Thất Tử lần lượt ra sân, đa phần có thực lực chiến bại Pháp Thánh Đế Tử, Hoang Thánh Đế Tử. Còn có siêu cấp yêu nghiệt như Hoang Chi Tử. Gã là Ngọc Hoàng Đại Đế có mặt, rồi Hoa Pháp Thánh năm đó là nhân vật phong hoa cũng lần thứ hai xuất hiện, rồi nhiều nhân vật ẩn cư bao năm cho rằng chết hết nay lộ mặt.
Lần này sẽ rất gay cấn!
Nhưng Lục Nguyên này mặc dù tiềm lực lớn, ít ra lần này tại văn minh thánh địa chắc chắn sẽ bị mình trấn áp, không có khả năng thắng mình được. Nửa bước văn minh cảnh lâu năm như mình không phải nói chơi, dù là Hoang Thánh Đế Tử, Pháp Thánh Đế Tử cũng kém hơn mình nửa bậc, không trấn được Lục Nguyên thì khiến người cười rớt răng.
............
Liên tiếp gặp hai cao thủ, Võ Chi Tử và Ngọc Hoàng Đại Đế.
Võ Chi Tử có pháp lực thế giới cảnh thập tầng. Ngọc Hoàng Đại Đế thì là nửa bước văn minh cảnh, sức chiến đấu của hai người này đều trên mình.
Lục Nguyên cảm thấy áp lực thật lớn. Trong văn minh thánh địa cao thủ nhiều quá mức.
Không nói tới hai nhân vật đứng ở đỉnh cao là Hoang Chi Tử, Hoa Pháp Thánh, chỉ nói Võ Chi Tử, Tiên Chi Tử, Pháp Chi Tử, Ngọc Hoàng Đại Đế vân vân đều là sức chiến đấu vượt qua mình. Mình phải nhanh lên tăng cường thực lực, nhanh lên thế giới cảnh thập tầng. Chỉ có tới thế giới cảnh thập tầng rồi mới có thểđược càng nhiều chỗ tốt trong văn minh thánh địa.
Bây giờ chỉ còn lại năm chỗ.
Lục Nguyên lập tức bay đi Tỳ Sơn. Sơn mạch Tỳ Sơn không còn bao nhiêu người, nguyên khí chỗ này khá kịch liệt, phức tạp, hỗn loạn, dường như có siêu câp cao thủ đã đấu tại đây, ngẫu nhiên gặp vài người đang bàn tán.
- Nghe nói chưa vậy? Mới rồi chỗ này diễn ra trận chiến kịch liệt lắm nhé.
- Đúng đó, Hoang Chi Tửđấu với Hoa Pháp Thánh, hai người đều là siêu cấp cường giả.
Nghe nói vậy Lục Nguyên nâng cao tinh thần. Hoa Pháp Thánh được xưng là người đứng nhất trong Năm Mươi Thiên Bảng. Hoang Chi Tử thì được gọi là kỷ nguyên chi tử. Hai người đấu nhau sẽ kịch liệt cỡ nòa, không biết ai thắng ai thua đây.
Lục Nguyên chạy tới nghe ngóng hỏi thăm, thế mới biết thì ra Hoa Pháp Thánh, Hoang Chi Tửđấu một trận đánh ngang tay, không ai thắng được ai. Ngang tay! Lục Nguyên ngây ngẩn, hai người ngang tay vậy thế cục văn minh thánh địa về sau sẽ càng kịch liệt hơn.
Thôi kệ, mặc kệ ra sau thì mình trước lấy thứ cần thiết ở đây đã. Bay tới một chỗ vắng người, đào móc. Binh khí kỳ lạ không ngừng vung, rốt cuộc lấy hỗn độn tỳ tinh vào tay. Lại lấy được hỗn độn tỳ tinh, không tệ lắm thôi, tiếp tục thôi nào.
Kết cấu trong hỗn độn tỳ tinh thật là hoàn mỹ, hình thái sinh mệnh đặc sắc như vậy, phát huy tác dụng của tỳ đến mức lớn nhất, từđó có thể thấy ra tỳ hỗn độn văn minh thú cường đại cỡ nào.
Nơi tiếp theo là Can Sơn.
Can Sơn cũng là sơn mạch vô cùng to lớn, trên núi đang có hí cao thủ đối chiến. Hai cao thủ này tất niên là Tiên Chi Tử và Pháp Chi Tử. Vô cùng hư không pháp thuật tạc nổ. Lục Nguyên biết mình chưa từng thây qua vô cùng tinh diệu pháp thuật như vậy, đây chính là thực lực thật sự của Tiên Chi Tử và Pháp Chi Tử. Đặc sắc! quả thật là rất hấp dẫn.
Đương nhiên Lục Nguyên không nhìn quá lâu, bây giờ chủ yếu là lấy hỗn độn chi tinh. Đối với hỗn độn văn minh mảnh vỡ thì cứđể những người khác tranh đi, mà nói thật nếu có muôn tranh cũng giành không lại Tiên Chi Tử và Pháp Chi Tử. Hai người này có sức chiến đấu chắc là trên cơ mình.
Lúc này Lục Nguyên đang ở dưới chân Can Sơn.
Trên đỉnh núi tiền hành cuộc chiến Tiên Chi Tửđấu với Pháp Chi Tử. Trận chiến này diễn ra rất lâu, hai người vốn chính là khó chia cao thấp.
Lục Nguyên ở dưới chân núi lấy được hỗn độn can tinh.
Lấy hỗn độn can tinh xong Lục Nguyên dứt khoát ngự kiếm rời đi.
Lục Nguyên đi quyết tuyệt, bây giờ hắn cũng là danh nhân, khá nổi tiếng, đến rồi lát sau đi khiến bên cạnh nổi lên xôn xao.
- Ủa, đó chẳng phải là Lục Nguyên ư?
- Sao hắn đến rồi đi vậy?
- Nói nhảm, bây giờ Tiên Chi Tử và Pháp Chi Tửđang đấu pháp, thực lực của hai người kia khá cao, trên những người khác. Mặc dù Lục Nguyên là khí vận đệ bát tử, nhưng cuối cùng vẫn không bằng Tiên Chi Tử, Pháp Chi Tử.
- Đúng vậy rồi. Xem ra hắn rời đi cũng là chuyện bình thường.
.............
Lục Nguyên không thèm để ý đám người đó xì xầm, bây giờ hắn muốn đi tới Tràng Hải. Trên Tràng Hải Lục Nguyên phát hiện trong đó đang tiến hành kích đâu, có Giản Vân Sầu giản chi văn minh, Phong Tinh Tinh của phong chi văn minh vân vân, nhiều người đấu tranh không dứt.
Lục Nguyên không bị cuốn vào trong cuộc chiến, trực tiếp lặn xuống Tràng Hải.
Nước biển này ẩn chứa linh khí khá đậm đặc, ở đây tu hành sẽ tiến cảnh rất nhanh, tiếc là mình không thể ở lại đây lâu.
Rốt cuộc tới đáy biển, chỗ đáy biển cực kỳ cứng rắn không thể tiến tới bước nữa, chắc đây chính là chỗ có hỗn độn tràng tinh. Lục Nguyên lấy ra Dưỡng Ngô tiên kiếm chém một nhát, không nhúc nhích, xác định là khu này hắn mới lấy ra binh khí kỳ lạ bắt đầu không chừng chém. Hơn hai ngàn kcish thì rốt cuộc lấy Tràng Hải vào tay, tụ tập thêm một vật nữa cách thành công càng gần một bước.
Được đến Tràng Hải rồi Lục Nguyên không dừng lại, rời đi ngay.
- A, Lục Nguyên đến rồi sao đi thế?
- Không lẽ khí vận đệ bát tử này không có cả can đảm ra tay ư?
- Nghe nói Lục Nguyên ở Thận Sơn đụng phải cao thủ tiên cổ văn minh nửa bước văn minh cảnh Ngọc Hoàng Đại Đế thì trực tiếp rời đi, không dám giao đấu. Ở Can Sơn gặp Tiên Chi Tử, Pháp Chi Tửđấu nhau cũng không dám tiến lên nhúng tay dứt khoát rời đi. Bây giờ thấy Giản Vân Sầu, Phong Tinh Tinh nửa bước văn minh cảnh đấu cũng không dám ra tay, trực tiếp bỏ chạy.
Dường như người này tin tức khá bao la, biết ba chuyện này.
- Khí vận đệ bát tử Lục Nguyên đã phế rồi, đụng phải hồng hoang thần kích của Hoang Chi Tử sau đó triệt để tàn.
- Khí vận đệ bát tử Lục Nguyên bây giờ thành cái loại chỉ dám chạy chứ không có gan giao đấu.
Mọi người đều bàn tán, nhưng không xì xầm bao lâu vì bây giờ cuộc chiến cuối cùng thật sự ở Tràng Hải đã bắt đầu.
Lục Nguyên không dính vào trong đó, địa điểm tiếp theo là phế.
Phế là một gốc cây.
Một gốc cây cực kỳ to lớn cao ngàn trượng.
Và trên gốc cây không ngừng rơi xuống đủ các loại bọt khí, những bọt khí này có bảy màu rực rỡ.
Trong những bọt khí rất có thể có đủ các vật. Có thể bịđánh tan nhưng Phế Thụ thì không, Vĩnh Thế Bất Hủ Quyết còn đang phát uy.
Lục Nguyên đến Phế Thụ không thèm nhìn ai là người đấu nhau, lấy đi hỗn độn phế tinh. Không có gì để xem cả, dù sao bây giờ có thể chiếm một nơi xưng vương, cướp đoạt hỗn độn văn minh mảnh vỡ đều là 3chủ thái cổ văn minh. Thực lực hiện nay của hắn thật sựđịch không lại nửa bước văn minh cảnh, không có gì để xem. Đến nhanh mà đi cũng nhanh, cùng lúc đó Lục Nguyên tràn ngập một loại sung sướng, đúng vậy, bây giờ góp nhặt hỗn độn phế tinh rồi, giờ chỉ còn thiếu hỗn độn túc tinh nữa là lập tức có thể thành công trùng kích thế giới cảnh thập tầng. Lục Nguyên sướng lâng lâng.
Nơi tiếp theo là, túc.
.........
Lục Nguyên một đường bay đi, rốt cuộc bay tới lối vào của túc.
Can là núi, đảm là núi, vị là hồ, tràng là biển, phế là cây, túc là vực sâu.
Túc Thâm Uyên.
Lục Nguyên rơi xuống thật lâu thật lâu sau vẫn không tới đáy vực sâu. Lấy tốc độ bay của hắn mà lâu như vậy không thấy cuối, Túc Thâm Uyên này đúng là danh bất hư truyền. Trong Túc Thâm Uyên không có nhiều người, túc hỗn độn văn minh mảnh vỡ đã sớm bị Hoang Chi Tử lấy đi rồi, chỉ có một ít người thực lực yếu còn ở tại đây.
Lục Nguyên đáp xuống thật lâu sau rốt cuộc đạp tận cùng Túc Thâm Uyên.
Hai chân nhẹ đáp xuống mặt đất, Túc Thâm Uyên thật sự quá sâu rồi, cho nên trong này trừ hắn ra không có người thứ hai. Lục Nguyên cũng mừng rỡ yên tĩnh, lấy ra binh khí kỳ lạ, đinh đang dang liên tục chém, rốt cuộc đánh rớt một khói nhỏ, một khối nhỏ xíu xìu xiu. Lục Nguyên trân trọng đem khối nhỏ xíu cuối cùng cất đi.
Khối nhỏ xíu này rất quý giá.
Hỗn độn túc tinh vào tay.
Bây giờ mình có hỗn độn chi tinh trong tay như hỗn độn thiệt tinh, hỗn độn não tinh, hỗn độn túc tinh, hỗn độn vị tinh, hỗn độn can tinh, hỗn độn đảm tinh, hỗn độn tỳ tinh, hỗn độn phế tinh, hỗn độn thận tinh, hỗn độn tràng tinh. Mười hỗn độn chi tinh cần thiết cho trùng kích thế giới cảnh thập tầng đã thu gom đầy đủ rồi.
Rốt cuộc gom đủ, mình rốt cuọc có thể trùng kích thế giới cảnh thập tầng đại viên mãn.
Tinh thần Lục Nguyên chìm đắm trong hoàn mỹ của mười hỗn độn chi tinh. Tuy rằng mười hỗn độn chi tinh bản thân sớm mất đi sức sống, hoàn toàn chết rồi nhưng kết cấu bên trong còn đó. Chỉ cần thân thể hắn chuyển hóa hướng kết cấu này là có thểđến thế giới cảnh thập tầng đại viên mãn.
Không đúng, không đúng lắm, sao cứ cảm thấy sai cái gì đó khiến mình dựa theo thay đổi vẫn không thểđến thế giới cảnh thập tầng được.
Mình thiếu cái gì nhỉ?
Khoan đã, là trái tim!
Trong sinh linh thể sinh mệnh vị trí quan trọng nhất chính là trái tim. Bây giờ mình thiếu mất Tổ Long thì sao có thể thành công trùng kích thế giới cảnh thập tầng được, tức là nói phải đi tới chỗ trái tim. Chỗ trái tim không thể so với nơi khác, chỗ ấy có nhiều hỗn độn văn minh mảnh vỡ nhất và cũng là chiến trường cuối cùng. Mấy nhân vật lúc trước từng xuất hiện chỉ cần chưa dùng hỗn độn bọt khí rời khỏi văn minh thánh địa thì các cao thủ đều sẽ đi trái tim tụ tập lại. Nơi đó mới là đỉnh cao nhất, cao triều nhất, vậy nơi tiếp theo mình đi sẽ là trái tim.
Vạn nguyên quy lưu, dù chiến đấu tại đâu thì tất cảđều phải đi chỗ trái tim.
Lục Nguyên nhích người, chính lúc này, cảm giác có gió.
Không đúng, tại sao có gió chứ?
Nơi khác nếu có gió thì không có gì kỳ lạ, gió thổi là chuyện rất bình thường, không có gió mới là kỳ quái. Nhưng chỗ này không phải nơi khác, đây là Túc Thâm Uyên. Nói đơn giản, trực tiếp là một chân của hỗn độn văn minh thú, chân nó dài bao nhiêu? Hàng ức vạn dặm không tính nhiều, cứ thế thẳng tắp xuống dưới hoàn toàn kín gió, cho nên gió từđâu ra? Coi như là khúc đầu có gió cũng sẽ không thổi xuống dưới được, cố tình trong Túc Thâm Uyên không có ai khác, chỉ một mình bản thân thôi, thế mới càng kỳ, gió từđâu ra?
Nơi này không nên có gió.
Lục Nguyên tỏa ra toàn bộ thần niệm, rất nhanh phát hiện nguồn gió, chẳng ngờ gió đến từđó. Dưới chân mình không xa có một cái lỗ, chẳng phải là chỗ vừa nãy dùng binh khí kỳ lạ gõ ra đó sao? Gió đến thì ra là từđây.
Lục Nguyên giật nảy mình, tới gần, tập trung tất cả tinh thần quan sát gió. Nơi này có gió, ngọn nguồn của nó rất là không bình thường.
Gió nhè nhẹ từ chỗ bị hở thổi đến.
Lục Nguyên thậm chí phát hiện nơi này dường như một kỳ vật, đó là khí thể hút gió. Lục Nguyên hư không chộp, đúng thật là bắt được một. Trong khí thể hút gió dường như ẩn chứa vô tận gió. Thế này là sao? Lục Nguyên lấy làm lạ.
Thật ra chuyện rất đơn giản.
Hỗn độn văn minh thú là loại thú gì? Cao giả thú đạo, chủ văn minh thú loại vốn nặng hơn sinh linh khác một chút, hỗn độn văn minh thú luyện thành Túc Thâm Uyên rồi phát hiện thân thể nó càng nặng nề. Tuy nó có Túc Thâm Uyên nhưng thân thể không tự chủ được nặng nề hơn, mặc dù tốc độ vượt qua phó chủ văn minh không có vấn đề gì nhưng mà không nhanh bằng chủ văn minh.
Trong chủ văn minh cơ bản là lấy thân thể hỗn độn văn minh thú khổng lồ vô biên vượt xa chủ văn minh khác.
Dưới tình huống như thế, hỗn độn văn minh thú cố ý đến thiên địa chi cực nơi lúc đó nó ở bắt lấy một dị chủng hút phong vô ảnh trùng ở kỷ nguyên thiên địa chi cực. Loại hút phong vô ảnh trùng này khá mạnh, thưa thớt, dù là phó chủ văn minh muốn bắt được nó cũng không dễ, nhưng đụng phải hỗn độn văn minh thú thì sao là đối thủ được? Chúng bị bắt vào luyện tử, hóa thành một vật chuyên hút gió.
Hỗn độn văn minh thú mượn xác hút phong vô ảnh trùng hấp thu không biết bao nhiêu gió vào chân mình.
Đó gần như là gió vô cùng vo otanaj toàn rót vào dưới chân hỗn độn văn minh thú, lúc đó bởi vì thế mà gió trong phạm vi hàng ức vạn dặm bị hút sạch khiến nhiều sinh linh phản đối. Nhưng mà, hỗn độn văn minh thú không thèm để ý những tiếng phản đối kia, đến đây thì tốc độ của nó tăng nhanh nhiều, không kém gì chủ văn minh bình thường, thậm chí là nhỉnh hơn chút.
Nhưng sau này hỗn độn văn minh thú chết đi, cho đến ngày đây, Lục Nguyên dùng binh khí kỳ lạ cắt ra một phần cái chân làm gió bên trong tản ra, gồm cả hút phong vô ảnh trùng thoát ra theo. Loại ảnh trùng này vô hình vô ảnh, Lục Nguyên dựa vào cảm giác bắt lấy xác trùng vào tay.
Con trùng bên trong có rất nhiều gió, nó có thể hút gió.
Khoan đã, có thể hút gió tức là nói trợ giúp mình luyện thành thôn phong long được rồi?
Bảy con thôn phệ long của mình chỉ còn thiếu một thôn phong long thôi.
Gió tản ra trong không khí, thổi.
Từng luồng gió thổi.
Lục Nguyên ngồi xếp bằng, bắt đầu ngưng luyện thôn phong long.
- Thiên chi đạo, phong hành kỳ gian, việt hữu gian mà bổ vô gian, cùng thiên biến mà hóa vô biến...
Từng câu khẩu quyết thôn phệ long xẹt qua trong lòng, Lục Nguyên làm theo khẩu quyết tâm pháp vận chuyển pháp lực di chuyển trong thân thể, lúc này pháp lực sớm biến thành phong hệ pháp lực, vô cùng nhẹ nhàng.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, trên đỉnh đầu Lục Nguyên xuất hiện một con rồng vũ phong lộng khí, thôn phong long rốt cuộc thành.
Đây là con rồng thứ bảy.
Đến đây thì bảy thôn phệ long rốt cuộc đại thành.
Công pháp này từ khi mới tiến vào trung ương thiên triều thì bắt đầu luyện, tới hôm nay rốt cuộc đại thành.
Lúc này có vô số thần niệm truyền vào đầu Lục Nguyên.
Không biết khi nào thì đầu hắn xuất hiện một bóng người áo xám.
Người áo xám mặt mày bình thường nhìn hướng Lục Nguyên, nói:
- Rốt cuộc xuất hiện sinh linh tu luyện thành vô tướng thôn phệ quyết.
Lục Nguyên bất giác hỏi:
- Ngươi là ai?
- Ta là Tổ Long.
Người đó từ từ quay đầu lại, không thể hình dung diện mạo của y, dường như trời sinh y liền đại biểu tất cả trng thiên địa vĩđại, hùng vĩ. Y là thiên địa, thiên địa là chính y, dường như y có thể giống bất cứ ai rồi lại không ai giống với y.
Tổ Long! Lục Nguyên giật nảy mình.
Trong truyền thuyết người mạnh nhất long đạo, cùng loại với cường giả mạnh nhất thú đạo hỗn độn văn minh thú. Dù là hỗn độn văn minh thú hay Tổ Long đều là chủ văn minh hơn nữa tới gấp vĩnh hằng chủ nhất. Nhưng hình như có lời đồn là Tổ Long sớm biến mất, không biết mất tích bao nhiêu kỷ nguyên rồi, thì ra vô tướng thôn phệ quyết của mình là do cường giả mạnh nhất long dạo sáng tạo ra, hèn chi tuyệt vời như vậy.
Hèn chi công pháp này nghịch thiên đến thế.
Tổ Long nói:
- Môn vô tướng thôn phệ quyết này thật ra là một tác phẩm thất bại.
Tác phẩm thất bại ư? Lục Nguyên ngây ra, môn công pháp này uy lực rất lớn, dù là trong cổ văn minh cũng rất hiếm có người địch lại được.
Tổ Long hời hợt nói:
- Môn công pháo này có thể hấp thu các loại văn tự, cuối cùng phản hóa ra văn tựđạo tự mạnh nhất. Ta vốn tưởng dựa vào đạo tự không ai nắm giữđể tới cảnh giới vĩnh hằng chủ. Nhưng đáng tiếc là xem như nắm giữđạo tự trong tay cũng không thể nào đến vĩnh hằng chủ, vậy nên nó chỉ là một tác phẩm thất bại. Tác phẩm như vậy ta có hơn mười cái.
Thì ra là vậy, nắm giữđạo tự cũng không thểđến vĩnh hằng chủ được.
Mục tiêu của Tổ Long chính là trùng kích vĩnh hằng chủ.
Lục Nguyên không thất vọng bao nhiêu, nói thật ra hắn không có dã tâm lớn bao nhiêu, bình thường hay trốn trong góc hẻo lánh uống rượu. Nếu không phải vì muốn phục hưng kiếm đạo sợ là hắn sẽ không dốc sức ra vậy, bây giờ toàn là bị buộc bất đắc dĩ thôi.
Vĩnh hằng chủ, đối với đại năng nhân sĩ khác có sức hấp dẫn rất lớn.
Nhưng nói thật ra nó chẳng có nghĩa kj với mình cả.
Chỉ cần có thể phục hưng kiếm đạo, mặc kệ có làm vĩnh hằng chủ hay không mình không rảnh đến mức đó.
Từ xưa đến nay, nhiều chủ văn minh như vậy mà không thành công được, mình không đem điều này làm mục tiêu.
Lại nói vô tướng thôn phệ quyết vẫn rất lợi hại, nhưng đối với ngời như Tổ Long nghịch thiên muốn trùng kích vĩnh hằng chủ mới thấy nó chẳng là gì.
Tổ Long nói:
- Ngươi nếu đã là truyền nhân vô tướng thôn phệ quyết, hơn nữa là trong nhiều kỷ nguyên một người duy nhất tu luyện vô tướng thôn phệ quyết thành công, vậy đem phần sau vô tướng thôn phệ quyết truyền cho ngươi luôn. Vô tướng thôn phệ quyết đối với nhị cấp văn tự có thể hoàn toàn cắn nuốt nhưng lực hút với ban đầu văn tự thì rất yếu.
Lục Nguyên nghe vậy ngây như phỗng. Đây đúng là một vấn đề, bây giờ hình như mình không hấp thu được ban đầu văn tự.
- Mặt sau vô tướng thôn phệ quyết cần một thôn tự. Nếu có thể lấy được ban đầu văn tự thôn tự thì đa phần ban đầu văn tựđều sẽ bị hút vào, đây mới là vô tướng thôn phệ quyết thật sự.
Tổ Long nhìn Lục Nguyên, nói:
- Sinh linh không biết đã qua bao nhiêu kỷ nguyên, hy vọng có một ngày ngươi xuất hiện trước mặt ta.
Nói xong thân hình Tổ Long từ từ biến mất.
Bây giờ Lục Nguyên có chút mờ mịt, sớm nghe nói nhiều kỷ nguyên không thấy bóng dáng Tổ Long, không biết y hiện nay sống hay là chết.
Nhưng mặc kệ thế nào rốt cuộc xem như được đến phần sau vô tướng thôn phệ quyết. Thì ra phần sau phải phói hợp ban đầu văn tự thôn tự.
Từ thần niệm thức hải tỉnh lại, Lục Nguyên vận chuyển bảy thôn phệ long. Phút chốc kim, thanh, bạch, xích, thương, vô, tử, bảy sắc màu di chuyển. Lục Nguyên rất muôtns bắtm ột ít nhị cấp văn tựđể nuốt hoàn thành đạo tự của mình, rất là mong chờ muốn thử, đương nhiên trước đó phải đi chỗ trái tim trước đó.
Ở dưới Túc Thâm Uyên làm chậm lại chút thời gian, bây giờđại chiến chỗ trái tim chắc cũng bắt đầu rồi.
Lục Nguyên lập tức ngự kiếm bay lên, hướng lên trên không trung.
Một đường bay lên, hắn không thấy ai cả.
Rốt cuộc ra khỏi Túc Thâm Uyên, phát hiện xung quanh ít người đi rất nhiều. Trên đường hắn tùy tiện hỏi người.
Có một người thế giới cảnh bát tầng tùy tiện nói:
- Bây giờ trái tim sắp bắt đầu, chỗ trái tim là có nhiều hỗn độn văn minh mảnh vỡ. Hỗn độn văn minh mảnh vỡ có tác dụng rất lớn cho mọi người, trừ những người thực lực yếu như chúng ta, người khác ai không phải là trực tiếp đi chõ trái tim, ai rảnh ở chỗ khác?
Thì ra là vậy, quả nhiên trái tim sắp khởi động. Một trái tim khởi động là lúc điên cuòng cướp đoạt.
Vậy mình phải tăng tốc thôi. Chỗ trái tim mà mở ra là mình có thể lấy được Tổ Long cần thiết và hỗn độn văn minh mảnh vỡ nhiều nhất chỗ trái tim, bây giờ bay thẳng hướng chiến trường cuối cùng thôi nào.
Trong lúc bay hướng trái tim, hắn thấy người đi đường ngày càng nhiều.
Bay thật lâu sau rốt cuộc thấy một trái tim to khổng lồ.
Thật là một trái tim cực kỳ to lớn, chỉ sợ là to cỡ mấy ngàn trượng, hơn nữa ngoài trái tim trùm một tầng hỗn độn sắc nhạt làm người xem có cảm giác mông lung. Lục Nguyên nghe bên cạnh có người xì xầm.
- Trái tim này đã thu nhỏ lại rồi, năm đó trái tim thật sự của hỗn độn văn minh thú không chỉ bao nhiêu đây thôi đâu.
Trái tim hỗn độn văn minh thú đã thu nhỏ, năm đó hỗn độn văn minh thú được xưng là thân hình to nhất trong chủ văn minh không phải nói chơi.
Lục Nguyên chỉ thấy chỗ trái tim dường như có hai phe.
Lục Nguyên tùy tiện chọn nhóm người bên phải bay đi.
Lục Nguyên bay qua nhóm người bên phải thì lờ mờ phát hiện không thích hợp, sao nhóm này trông rất quen mắt, người dẫn đầu mặc ngọc kỳ lân chiến bào, tay cầm thanh đại kích, đấy chẳng phải là Hoang Chi Tửđó sao? Lại nhìn kỹ, trong đám người còn có Hoang Thánh Đế Tử, Ngọc Hoàng Đại Đế, Tiên Chi Tử vân vân.
Hình như nguy rồi, mình đã chọn sai hướng.
Lục Nguyên thật sự chọn sai hướng rồi, bây giờ bên cạnh trái tim tụ tập tất cả cao thủ trong văn minh thánh địa, bao gồm Hoang Chi Tử, Hoa Pháp Thánh, Ngọc Hoàng Đại Đế, Tiên Chi Tử, Pháp Chi Tử, Võ Chi Tử, Hoang Thánh Đế Tử, Pháp Thánh Đế Tử vân vân, toàn bộ tập trung lại.
Lúc trước đã nói, trong văn minh thánh địa cơ bản chia hai thế lực, một là hoang minh, một là phản hoang minh.
Hoang minh chính là thế lực lấy Hoang Chi Tử làm trung tâm xây dựng.
Phản hoang minh là thế lực lấy Hoa Pháp Thánh làm trung tâm lập nên. Đương nhiên hai thế lực này là tạm thời kết minh.
Chỗ trái tim, hoang minh cùng phản hoang minh đứng hai bên chờ trái tim mở ra đễ cướp đoạt hỗn độn văn minh mảnh vỡ.
Lần này rất rõ ràng, Lục Nguyên bất cẩn chọn sai phương hướng bay hướng bên hoang minh.
Lục Nguyên trông thấy thì ngây ra, bên hoang minh thấy có người lao đến chưa chú ý tới, nhưng khoảng cách không tính quá xa nên lập tức có người nhận ra thân phận kẻ xuất hiện.
- Cao thủ dùng kiếm, đó không phải khí vận đệ bát tử Lục Nguyên đấy sao?
- Không ngờ là Lục Nguyên!
- Hắn chắc chắn là phản hoang minh, thees mà chạy hướng hoang minh, hắn có bệnh hả?
- Chắc là đi sai.
- Sơ sẩy quá đi chứ, vậy mà cũng dám nhận sai?
- Hắn đang đi tìm chết thôi. Tới bên hoang minh chúng ta, hắn lập tức sẽ chết tại đây.
Thấy Lục Nguyên làm nhầm lẫn thì đám hoang minh đều hú hét bảo không phải khí vận đệ bát tử này đúng là hồ đồ, chắc uống rượu say mèm rồi, bây giờ là đi tìm chết. Lục Nguyên chớp mắt phát hiện mình đi nhầm hướng muốn quay đầu.
Vốn Hoang Chi Tử thấy Lục Nguyên định lập tức ra tay giải quyết, gã không cho hắn bất cứ không gian trưởng thành được. Nguyên tắc của Hoang Chi Tử là một khi đã đặt định đối thủ liền đập chết ngay, mặc kệ thời gian, phải giết chết, đây là phong cách làm việc của Hoang Chi Tử. Nhưng cố tình bây giờ gã và Hoa Pháp Thánh ở không trung thần niệm giao đấu. Đối với Hoa Pháp Thánh, người mạnh nhất dưới Năm Mươi Thiên Bảng gã không dám sơ sẩy, thoáng chóc không thể chia ra sức đánh chết Lục Nguyên.
Tuy nhiên, Hoang Chi Tử không thể ra tay thì đám Ngọc Hoàng Đại Đế, Tiên Chi Tử, Hoang Thánh Đế Tử, Nguyệt Quang Phật vân vân có thể. Chúng đương nhiên là muốn giết Lục Nguyên, tập thể vọt ra tập kích hắn.
Nhưng lúc này Lục Nguyên đã phát hiện mình đi nhầm hướng, đang sửa sang bên trái phản hoang minh.
Vậy nên đám người nửa bước văn minh cảnh Ngọc Hoàng Đại Đế, Tiên Chi Tử, Hoang Thánh Đế Tử, Nguyệt Quang Phật không đuổi theo kịp.
Họ không đuổi theo kịp, Tinh Nhược Hà, Tinh Nhược Hải phó chủ văn minh tinh chi văn minh lại đuổi kịp. Tinh chi văn minh nổi danh là nhanh, tốc độ của họ nhanh hơn cả Ngọc Hoàng Đại Đế, Tiên Chi Tử nửa bước văn minh cảnh một chút, sớm một bước đuổi theo Lục Nguyên đi nhầm hướng.
Tất cả xảy ra chỉ trong chớp mắt.
Dưới Tim Sơn có hai phe đang giằng co.
Một bên là hoang minh, bên kia là phản hoang minh.
Hoang minh ở bên phải, phản hoang minh nằm bên trái.
Mới đầu Lục Nguyên không nhận rõ nên bay vào bên phải hoang minh, làm ra sai lầm. Bên hoang minh người có tốc độ nhanh nhất chính là Tinh Nhược Hà, Tinh Nhược Hải thế giới cảnh thập tầng.
Hai người chớp mắt đuổi theo Lục Nguyên.
Tinh Nhược Hà nói:
- Lục Nguyên, ngươi chết chắc rồi.
Tinh Nhược Hải cũng nhanh chóng nói:
- Lục Nguyên, đụng tới huynh đệ chúng ta xem như ngươi xui xẻo. Danh hiệu khí vận đệ bát tử tới đây chấm dứt.