K- Không có ý gì, chẳng qua chiến đấu tiếp theo rõ rành rành là nghiêng hướng một bên, ngươi không có sức phản kích trong tay ta đâu. Ta chắc chắn rằng một chiêu ngươi cũng không đỡ nổi, không phản công được.
Kiếm Chi Tử nghe nói thế lửa giận bốc cháy. Gã chưa từng bị sỉ nhục như vậy, gã là Kiếm Chi Tử trong Khí Vận Thất Tử, tung hoành trung ương thiên triều, tuy kiếm đạo suy sụp nhưng những người khác đều phải kính gã vài phần. Người cấp thiên tôn có ai thấy gã không lễ phép khách sáo đâu? Người văn minh cảnh cũng có nhiều kẻ thân thiện với gã.
Người như gã đi đến đâu đều bị tôn sùng, thế mà giờ Lục Nguyên lại nói là nghiêng về một bên đè đầu đánh gã, không để gã đánh trả lại một chiêu nào.
- Lục Nguyên, hơn hai năm không gặp bản lĩnh khoe khoang thổi phồng của ngươi không giảm. Ta muốn xem rốt cuộc ngươi khoác lác được bao lâu?
Lục Nguyên đáp trả:
- Ta khoe khoang thổi phồng á? Vậy ngươi thử một lần xem.
Cuộc chiến Lục Nguyên đấu với Kiếm Chi Tử. Lục Nguyên chớp mắt lấy ra kiếm đạo môn đánh hướng Kiếm Chi Tử. Vốn Kiếm Chi Tửđịnh phản công vì mới rồi Lục Nguyên nói gã không thể làm được, kích thích gã quá, nhưng gã phát hiện trong kiếm đạo môn hóa ra vô tận kiếm quang đánh hướng mình, gã không có cách nào đánh lại được, nếu là đánh lại chiêu này sẽ bị trọng thương. Bất đắc dĩ Kiếm Chi Tử chỉ có nước lật tay đỡ.
Kiếm đạo môn trên đỉnh đầu Lục Nguyên lần thứ hai hóa ra vô số kiếm quang đánh thẳng hướng Kiếm Chi Tử. Kiếm Chi Tử vội vàng ngăn cản nhưng sau khi đón đỡ rồi gã định dùng đại tuyệt chiêu phá diệt nhất kiếm mà gã mới sáng tạo ra để phản kích thì ai dè trng kiếm đạo môn lại bắn ra một luồng kiếm quang.
Kiếm đạo môn huyễn hóa ra kiếm quang dường như bao gồm tất cả kiếm đạo, khắc chế mọi kiếm đạo.
Trong kiếm đạo thì nó chính là sự tồn tại cao nhất.
Kiếm đạo môn không ngừng tấn công, Kiếm Chi Tử hoàn toàn không phản kích được chiêu nào cả, hiện nay đã là chiêu thứ bảy.
Chiêu thứ mười ba thì Kiếm Chi Tử bịđánh trúng tay trái, vẫn không trả lại được một chiêu.
Chiêu thứ mười chín, Kiếm Chi Tử lần thứ hai bịđánh trúng tay trái, vẫn không trả lại được một chiêu nào cả.
Tình thế hoàn toàn nghiêng hướng một phía, Kiếm Chi Tử hoàn toàn trúng ma chú Lục Nguyên nói không thểđánh trả một chiêu, cực kỳ chật vật.
Bây giờ Lục Nguyên đang tăng tốc đọ, muốn nhanh nhất đánh bại Kiếm Chi Tử, xem coi trong miệng gã báu vật là cái gì.
Đến chiêu thứ hai mươi bảy mà Kiếm Chi Tử vẫn không đỡ được một chiêu.
Hơn nữa đến lúc này tình thế không chỉ như vậy.
Trên đỉnh đầu Lục Nguyên hiện kiếm đạo môn, bắn ra kiếm quang biến thành mênh mông kiếm hải. Kiếm hải này mặt ngoài nhìn không có gì nguy hiểm hết nhưng bên trong nước xiết phập phồng, dòng chảy cuồn cuộn, sau đó hóa thành sóng kiếm to. Bây giờ Kiếm Chi Tử là một chiếc lá trong sóng dập dềnh tùy thời bị nhấn chìm.
Một khi bị nhấn chìm thì là chết không có chỗ chôn.
Kiếm Chi Tử chưa từng gặp tình hình như vậy, gã là kiếm đạo chi tử, nhưng bây giờ ở trong biển kiếm tùy thời bị nhấn chìm. Thường ngày gã tự nhận đủ loại kiếm chiêu không cái nào làm khó được mình, nhưng nay gã phát hiện đối mặt nhiều kiếm chiêu khủng bố như vậy, không có cách nào đón được.
Chết tiệt!
Tại sao mình biến mạnh rồi mà Lục Nguyên cũng cường nhiều như vậy. Chênh lệch giữa mình và Lục Nguyên dường như càng xa xôi.
Báo thù đến đây là kết thúc.
Sự thật là không rảnh đi báo thù, hiện nay tình hình của Kiếm Chi Tử cực kỳ nguy hiểm, nếu gã không dùng cách đặc biệt gì chỉ sợ gã sẽ chết dưới kiếm của Lục Nguyên. Khí Vận Thất Tử trước nay chưa có ai chết, nhưng bây giờ xem ra Kiếm Chi Tử rất có thể là người thứ nhất chết.
Lục Nguyên vô cùng sung sướng, hắn và Kiếm Chi Tử kết mối thù nhiều năm bây giờ cuối cùng có cơ hội giết chết gã.
Giết chết Kiếm Chi Tử mới có thể ý niệm thông suốt.
Lục Nguyên sung sướng, ngự kiếm quang càng vững vàng. Thực lực của Kiếm Chi Tử không yếu chút nào, nếu không phải hắn có kiếm đạo môn thì lấy thực lực hiện tại chỉ tiểu thắng thôi, không khả năng giết được gã. Cho nên bây giờ càng phải ổn định, giết chết Kiếm Chi Tử tại đây ngay.
Kiếm Chi Tử bị buộc đến phát điên, lấy ra thủ đoạn cuối cùng của mình.
Vèo một tiếng, Kiếm Chi Tử lấy ra một vật, đó là hai kiếm giả lệnh, hơn nữa hai cái liên hợp có chút uy lực với kiếm giả. Muốn dựa vào chiêu này kéo dài chút ít thời gian, vừa lúc Lục Nguyên đang thu thập thượng cổ kiếm giả lệnh, thế là không khách sáo, pháp lực cuốn đi hai thượng cổ kiếm giả lệnh cất vào trong tân kiếm thế giới.
Chính trong chớp mắt một luồng ánh sáng tạc nổ.
Đấy là ánh sáng rực rỡ cỡ nào, trong ánh sáng này Lục Nguyên thấy một thần thú vô cùng vĩđại. Thần thú chí bàng chí đại, thần thú như vậy hùng hồn hơn của hắn rất nhiều, dường như lập tức tạc nổ bản tân. Lục Nguyên ở trong thần thú đó cảm nhận hơi thở văn minh cảnh.
Hơi thở này có vị giản, giản là một loại gần giống kiếm nhưng mùi vị hơi khác đi.
Lục Nguyên trời sinh mẫn cảm với kiếm, vậy nên đới với giản cũng khá mẫn cảm.
Thần niệm cuồn cuộn bảo vệ Kiếm Chi Tử.
- Lục Nguyên!
- Lục Nguyên!
Phút chốc trên bầu trời có vô số tiếng quát kêu Lục Nguyên. Kiếm quang của hắn tạc nổ trên không trung.
- Phó chủ giản chi văn minh, ta biết là ngươi. Nhưng ta nghe nói người cấp văn minh muốn truyền thần niệm đến không gian khác sẽ yếu đi một vạn phần, pháp lực không thể truyền đi được. Muốn dùng thần niệm đánh bị thương ta là chuyện không thể.
Lục Nguyên nói nhẹ nhàng nhưng sự thật là vừa rồi cho dù một phần vạn thần niệm của văn minh cảnh đã khá là khủng bố. Nếu không phải hắn có chính tự thủ hộ thần hồn thì e rằng sẽ bị thương nặng.
Đây chính là thực lực cấp văn minh, hoàn toàn khác với thế giới cảnh, cách biệt như mây và bùn đất.
- Lục Nguyên, thú vị, hy vọng ngươi có thể sống lâu vài năm.
Thanh âm chợt ngừng, thần niệm của phó chủ giản chi văn minh cũng biến mất, cùng lúc đó Kiếm Chi Tử mới rồi vận hỗn độn bọt khí rời khỏi thân thể hỗn độn văn minh thú rồi. Phó chủ giản chi văn minh sớm ở trong người Kiếm Chi Tửđặt ra pháp bảo đặc biệt, gã có thể mượn thần niệm phong bạo giáng lâm do đó cứu Kiếm Chi Tử một lần, khiến Kiếm Chi Tử có thể thoải mái vận hỗn độn bọt khí rời đi, tranh thủ hỗn độn bọt khí cần mười giây dựng nên.
Kiếm Chi Tử rơi ra thế giới bên ngoài, cực kỳ buồn rầu. Gã chưa kịp phản ứng lại đã bị lực lượng bằng không độ ứng hàng ức vạn dặm hư không rơi xuống một tinh thần, ở đó có hai thân thể lấp lánh hơi thở văn minh. Hai người tỏa ra ánh sáng văn minh, hơi thở văn minh khiến người không dám nhìn gần.
- Mệnh Lý phó chủ văn minh, Kiếm Chi Tử này còn có trách nhiệm quan trọng?
Đây là giọng của phó chủ giản chi văn minh.
- Đương nhiên. Mệnh cách của tiểu tử Lục Nguyên khá kỳ lạ, nếu muốn khắc mệnh cách của hắn, chia khí vận kiếm đạo của hắn ra, thế thì phải giữ lại Kiếm Chi Tử. Kiếm Chi Tử sống thì tiểu tử Lục Nguyên chỉ có thểđược một nửa khí vận kiếm đạo.
Một thanh âm khác rất khàn đục, Kiếm ChiTwr nghe tim run lên. Mệnh Lý phó chủ văn minh, nghe nói người này trong nhiều chủ văn minh sở trường bói toán nhất, thuật tính mệnh của gã thiên hạ vô song.
Mệnh Lý phó chủ văn minh nói:
- Chúng ta phải nhanh chóng bồi dưỡng Kiếm Chi Tử, Kiếm Chi Tử càng mạnh thì sẽ chia đi nhiều khí vận, tuyệt đối không thể khiến Kiếm Chi Tử chết trong tay Lục Nguyên được.
Kiếm Chi Tử nghe vậy lòng mừng rỡ, vài vị phó chủ văn minh muốn dốc sức bồi dưỡng mình, Lục Nguyên, thù này ta nhất định sẽ báo lại.
Mệnh Lý phó chủ văn minh nói:
- Khí Vận Thất Tử và Lục Nguyên rồi sẽ có trận chiến, cuối cùng người được khí vận ngập trời, có lẽ là người chúng ta chờđợi.
Câu nói này Kiếm Chi Tử nghe vào tai thì ngây ra, sao nghe giọng điệu của gã giống như Khí Vận Thất Tử và Lục Nguyên, trong tám người có một là người cuối cùng họ chờđợi? Những nhân vật văn minh cảnh này rốt cuộc đang trù tính cái gì vậy?
Kiếm Chi Tử một bên thắc mắc những văn minh cảnh bàn bạc chờđợi rốt cuộc là ai, một bên nghĩđến báu vật sắp vào tay mà trôi vụt đi, lòng nhỏ máu.
..........
Bị cứu đi!
Lục Nguyên nhún vai, rất là khó chịu. Trên người Kiếm Chi Tử có khá nhiều ích lợi, ví dụ hai thượng cổ kiếm giả lệnh mới rồi. Nếu mà hắn giết chết Kiếm Chi Tử thì sẽ được lợi ích lớn hơn nữa, có ràng có thể lấy được món hời vậy mà bị phó chủ giản chi văn minh cản lại. Nhưng hết cách rồi, bây giờ thực lực của mình không bằng phó chủ giản chi văn minh. Còn về thù hận thì đã sớm với phó chủ giản chi văn minh gây mối hận không biết bao sâu rồi, giờ chỉ thêm một loại thù không đội trời chung thôi.
Hiện tại trước tiên xem báu vật mà Kiếm Chi Tử luôn nhắc là thứ gì đi, chắc sẽ không tầm thường.
Xuất hiện trước mặt hắn là một cánh cửa.
Cửa!
Lục Nguyên đi đến trước cửa không có tay nắm, hắn dùng tay đặt lên trên vận pháp lực mạnh đẩy. Cửa thật nặng, trong đời Lục Nguyên chưa từng thấy cửa nặng như vậy, nhưng dù có nặng hơn cũng phải đẩy ra. Lục Nguyên rống to, toát ra pháp lực đến cực hạn, rốt cuộc đẩy mở cánh cửa.
Đẩy ra cánh cửa, hắn thấy trong cửa có chút cái bóng. Lục Nguyên dấy lên một đoàn lửa mới thấy rõ tình hình bên trong.
Đằng sau cánh cửa là một cái ao to khô cạn.
Chính giữa ao là một binh khí hình dạng quái dị.
Nó đúng là rất kỳ lạ, hơi giống đao lại khá giống kiếm, nhưng cũng giống trường thương, lại nhìn thì thấy giống họa kích, thật là binh khí giống hết bốn loại, đây chính là báu vật mà Kiếm Chi Tửđã nói ư? Không biết có tác dụng gì đây. Lục Nguyên cầm lên báu vật, loay hoay xem thử.
Báu vật này đúng là nặng cực kỳ, rất nặng. Lục Nguyên đánh giá binh khí quái lạ này nặng ít nhất mấy chục cân, hơn nữa không có lưỡi sắc bén, nó là lưỡi cùn.
Binh khí quái lạ này có tác dụng gì nhỉ? Lục Nguyên rất tò mò.
Tùy tay đung đưa binh khí, lần thứ hai quan sát cẩn thạn nhưng không tìm ra chút manh mối. Lục Nguyên tùy tay lấy binh khí chém vào ngoại hạch Đảm Sơn, phát hiện ngoại hạch không sứt mẻ gì, độ sắc bén không bằng cả Dưỡng Ngô tiên kiếm. Lại tùy tay xẹt qua nội hạch Đảm Sơn. Keng! Cũng không cắt vỡ được. Nhưng thế cũng là bình thường, nội hạch Đảm Sơn vốn không phải kẻ như hắn có thể phá hỏng, không ai có thể. Luyện qua công pháp Vĩnh Thế Bất Hủ Quyết đúng siêu thật, Lục Nguyên thầm nhủ, bỗng giật mình phát hiện không thích hợp.
Tiếng mới rồi hỗn độn.
Dù thanh âm khác biệt cực kỳ nhỏ nhưng mình rất quen với tiếng binh khí va nội hạch Đảm Sơn. Mình dùng Dưỡng Ngô tiên kiếm thử qua mây lần rồi, nội hạch hoàn toàn không bị vết trầy nào, hơi khác với thanh âm hiện tại.
Lục Nguyên cẩn thận nhìn chỗ mới rồi xẹt qua, đem ánh sáng điểu chỉnh rực rỡ nhất.
Lục Nguyên khẽ ồ lên, cẩn thạn quan sát mới phát hiện binh khí đó đánh trúng nội hạch Đảm Sơn hơi rách. Chuyện gì vậy? Binh khí này có thể làm nứt nội hạch Đảm Sơn một chút? Lục Nguyên lần thứ hai thử, vạn mười phần pháp lực giơ lên binh khí nặng nềđập xuống, lần này vết nứt lớn hơn mới rồi một chút.
Chuyện này là sao?
Kiếm Chi Tử nói đến báu vật rốt cuộc là cái gì?
Thật ra bản thân Kiếm Chi Tử cũng không biết báu vật này là gì, gã chỉ là từ trong quyển sách để lại từ người thời thượng cổ biết đôi câu vài lời nên mới tới đây đoạt bảo. Trong sách ghi rằng khi có được bảo bối này liền được đến hỗn độn kết tinh, có hỗn độn kết tinh rồi có thể mượn nó tu thành thế giới cảnh thập tầng, được đến một số ít lợi khác nữa. Kiếm Chi Tử không biết cái gì gọi là hỗn độn kết tinh, nếu để gã lấy được báu vật này, bằng vào trí tuệ của Kiếm Chi Tử, vật đã vào tay thử một lần chắc chắn nhận ra ngay, mượn có được hỗn độn kết tinh tu thành thế giới cảnh thập tầng. Thật rõ ràng, vị tiền bối kia đi con đường giống như Lục Nguyên. Trong thời không luôn có vô số các loại tình cờ, không có bao nhiều người là duy nhất trong vô số thời không.
Dùng cách này tu thành thế giới cảnh thập tầng so với bình thường căn cơ càng vững chắc, ổn định, dễ dàng trùng kích văn minh cảnh, tốt hơn cách khác rất là nhiều. Xem như chuyện này là cơ duyên rấtl ớn đối với khí vận chi tử.
Tiếc rằng cơ duyên đưa đến tay Kiếm Chi Tử, có thể giúp hắn xông lên thế giới cảnh, biểu hiện ra khí vận tốt đẹp của Kiếm Chi Tử, kết quảđụng phải Lục Nguyên, rơi vào tay hắn, thật là đưa một món hời cho hắn.
Kiếm Chi Tử và Lục Nguyên đều không biết rằng binh khí này là thứ rất có lai lịch.
Từ hồi xửa hồi xưa, chủ văn minh hỗn độn văn minh thú này luyện thành Vĩnh Thế Bất Hủ Quyết rồi muốn mượn nó trùng kích vĩnh hằng bất diệt.
Khi đó hỗn độn văn minh thú là đánh khắp đẳng cấp chủ văn minh không địch thủ. Chủ văn minh đều là hạng có đại thần thông, nhưng đối với hỗn độn văn minh thú có thể bất hủ cũng rất là khó chịu. Ngươi kêu đánh làm sao hả? Đánh hỗn độn văn minh thú dù nó có bị thương cũng vĩnh viễn không chết, còn đối thủ thì bị nó mài đến chết.
Cái này làm sao đánh đây?
Có thể nói hỗn độn văn minh thú là một trong chủ văn minh gần với vĩnh hằng nhất.
Trong lịch sử vĩnh hằng thì hỗn độn văn minh thú đại biểu chủ cân lý văn minh, có thể lưu danh thiên cổ tựa như năm đó tổ long vậy.
Năm đó hỗn độn văn minh thú phát hiện thân thể mình không bị tổn thưởng thì cho rằng đã hoàn toàn thành tựu vĩnh hằng bất diệt chủ. Nhưng trong một lần nó phát hiện một thiên địa chí bảo quái lạ có thể tổn thương được nó, kết quả nó cướp đoạt báu vật đó về, triệt để hủy diệt thiên địa chí bảo có thể tổn thương nó.
Khi ấy thiên địa chí bảo kia có tên là Vạn Binh Chi Nhẫn.
Vạn Binh Chi Nhẫn này về mặt khác chưa chắc mạnh bao nhiêu nhưng nó có một đặc điểm, đó là khắc chế hỗn độn văn minh thú. Dường như trời sinh vật này khắc vật kia vậy, có thể bị khắc chứng minh hỗn độn văn minh thú chưa thoát khỏi tuần kỷ nguyên, còn chưa siêu thoát thành vĩnh hằng chi chủ.
Hỗn độn văn minh thú sau khi đoạt được binh khí này lập tức hủy diệt nó, nhưng đã thầm nghĩ phải nghiên cứu binh khí này một chút,nói không chừng sẽ khiến nó vượt qua yếu điểm cuối cùng, siêu thoát đến trình độ vĩnh hằng chủ.
Nhưng nó nghiên cứu tới lui vẫn không tìm ra nguyên do gì.
Thế là nó đem một chút tàn tro của binh khí này bỏ vào cạnh đảm của mình, cũng dựng lên cấm chế.
Thời gian trôi qua dài lâu, hỗn độn văn minh thú vẫn thất bại, nó cuối cùng vẫn không có trở thành vĩnh hằng chủ.
Từ xưa đến nay, vô số kỷ nguyên tới nay, sinh linh mạnh nhất thú đạo cứ thế chết đi.
Nhưng xác của nó bất diệt để lại đến ngày nay.
Vậy nên mới có bây giờ Lục Nguyên tại đây được báu vật này.
Lục Nguyên không hiểu nguyên do, không biết lai lịch của binh khí không giống bốn loại, hưng nếu đã có thể lấy được hỗn độn kết tinh thì là chuyện rất tốt. Lục Nguyên lập tức vung tay cầm binh khí kỳ lạđánh xuống, lại xuất hiện một vết nứt. Tuy rằng rất nhỏ nhưng có thể thấy được, lần thứ hai ra tay, tiếp tục tiếp tục đánh ra.
Sau ba ngàn năm trăm lần đánh ra, rốt cuộc cắt xuống một khối nhỏ nội hạch Đảm Sơn, cực kỳ bé nhỏ.
Nhưng có thứ này vậy là đủ rồi, lấy nó xuống xong thì dùng thần thú quét qua.
Hỗn độn đảm tinh, rốt cuộc vào tay.
Thần thức quét bên trong, cảm thấy khối hỗn độn đảm tinh này hoàn mỹ lạ lùng.
Đó là hoàn mỹ cỡ nào chứ, Lục Nguyên thật sự sự mê trong đó.
Bây giờđã được đến hỗn độn đảm tinh, hỗn độn vị tinh, hỗn độn lưỡi tinh, hỗn độn não tinh, còn kém hỗn độn can tinh, hỗn độn túc tinh, hỗn độn tràng tinh, hỗn độn tỳ tinh, hỗn độn thận tinh, hỗn độn phế tinh. Nếu nói lúc trước muốn lấy sáu hỗn độn tinh này là rắc rối phức tạp chưa chắc chiếm được, nhưng bây giờ trong tay có binh khí kỳ lạ này rồi, chắc là có thể. Dù sao binh khí kỳ lạ này có thể gõ ra một khối nội hạch Đảm Sơn xuống, khiến mình có được hỗn độn đảm tinh. Gõ vài thứ khác chắc là cũng được.
Kiếm Chi Tửđã đưa cho mình một bảo bối rất tuyệt, khiến mình có thể trùng kích thế giới cảnh thập tầng, như vậy là tràn đầy tự tin với trùng kích thế giới cảnh thập tầng.
Lấy được hỗn độn đảm tinh rồi Lục Nguyên nhảy ra, lại trở lên đỉnh Đảm Sơn.
Bây giờ chỗ tốt của Đảm Sơn bị mình lấy gần xong hết, nên là lúc rời khỏi núi.
Khoan đã!
Đang lúc Lục Nguyên định rời khỏi Đảm Sơn, khí thế ngập trời giáng xuống.
Khí thếđó hùng mạnh cỡ nào, còn trên cả Kiếm Chi Tử, Ma Chi Tử.
Lục Nguyên tay ấn trên chuôi kiếm.
Từ trên bầu trời đáp xuống một gã đàn ông, người đó siêu vạm vỡ, dáng người siêu cao to, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn tràn ngập cảm giác lực lượng bùng nổ, để râu, mạnh mẽ vạm vỡ, vai vác một cái hòm to khổng lồ. Khi gã đáp xuống Đảm Sơn thì mặt đất hơi rung lên.
Dùng hòm làm vũ khí ư? Thật hiếm thấy. Mà khoan, dường như có một văn minh chuyên dùng hòm làm vũ khí thì phải. Võ cổ văn minh, thập cường võ đạo, trong hòm tùy thời có thể biến hóa ra các loại binh khí, hợp thành thập cường võ đạo, đây chính là điểm đặc biệt của võ cổ văn minh. Người này khí thế mạnh mẽ, e rằng là đại nhân vật của võ cổ văn minh đây.
Văn minh thánh địa thật kích thích, không nói đến siêu cấp đại cao thủ cực giỏi như đám Hoang Thánh Đế Tử, chỉ nói Khí Vận Thất Tử, đầu tiên là Ma Chi Tử cứng rắn giờđụng tới rất có thể là Võ Chi Tử.
Gã đàn ông siêu cơ bắp vác hòm to liếc quanh, nói:
- Ma Chi Tửđâu rồi? Nghe nói hắn xuất hiện tại đây, cái tên quái dị kỳ cục, ta phải khiêu chiến với tên đó. Ai, cho hỏi, có thấy Ma Chi Tửđâu không?
Lục Nguyên giải đáp:
- Ma Chi Tửđã bị Lý Thái Sửđánh lùi rồi.
Lúc này bên cạnh có một só người đảo đảm chi tinh hoa.
Một người nói xen vào:
- Lý Thái Sử ghê gớm lắm đấy, có được ban đầu văn tự chính tự, ngay mặt đối chiến thắng Ma Chi Tử.
- Ma Chi Tử bịđánh bại?
Gã đàn ông vạm vỡ bộ dạng có chút mất mát nói:
Vậy Lý Thái Sử có đây không? Thật muốn tìm người mạnh nhất khiêu chiến.
Bên cạnh lại một người xen vào bảo:
- Lý Thái Sử sớm đi rồi.
- Vậy à, chờ chút.
Gã đàn ông vạm vỡ nhìn hướng Lục Nguyên, hỏi:
- Ngươi dùng kiếm đúng không? Dùng kiếm mà có thểđi đến đây, ta có gặp tiểu tử Kiếm Chi Tử rồi, ngươi không phải hắn. Ngươi là Lục Nguyên đúng chứ?
Lục Nguyên gật đầu.
- Tốt lắm!
Gã đàn ông vạm vỡ cười lớn tiếng, cái hòm to quơ một cái huyễn hóa ra thanh kiếm, là trọng kiếm to khổng lồ. Trong thập cường võ đạo có một đạo là kiếm đạo,
Gã đàn ông vạm vỡ quơ kiếm chém tới:
- Nhớ kỹ, tên ta là Võ Chi Tử, tiếp chiêu đi!
Kiếm khí có tính bạo tạc mang theo tiếng xé gió chói tai đến cực điểm truyền đến. Lục Nguyên không chút do dự vung kiếm chặn lại.
*Đinh!*
Kiếm quang của hai người ở không trung giao nhau, Võ Chi Tửđột nhiên lùi một bước, Lục Nguyên liên tục lùi năm bước, hiển nhiên trong cuộc chiến hắn kém hơn. Lục Nguyên hơi suy ngẫm, thực lực hiện nay của Võ Chi Tử chắc là cảnh giới thế giới cảnh thập tầng đại viên mãn, pháp lực rõ ràng cao hơn mình một bậc.
Võ Chi Tử kinh ngạc khẽ kêu, nói:
- A, thế giới cảnh cửu tầng à, người ta nói khí vận đệ bát tử bị Hoang Chi Tửđánh đến teo tim chân run, bây giờ xem ra đồn bậy rồi. Có thực lực như vậy có thể sảng khoái đấu một trận!
Võ Chi Tử cất tiếng cười to, lần thứ hai tấn công.
Lục Nguyên cũng giơ kiếm đánh trả.
Lục Nguyên rất ít khi đấu kiếm sung sướng như vậy. Kiếm thuật của Võ Chi Tử kém hơn Kiếm Chi Tử một bậc, nhưng gã cùng tu thập môn võ đạo, thập cường võ đạo, cho nên về mặt kiếm thuật tu vi kém hơn chút cũng bình thường. Võ Chi Tử xuất chiêu có khí thế mạnh mẽ, rất là đặc sắc.
Võ Chi Tử này, rất giỏi.
Võ Chi Tử cũng thầm giật mình, cách đánh của gã hào hùng, cách đánh của Lục Nguyên thì tinh xảo lạ lùng.
Võ Chi Tử và Lục Nguyên đều kinh ngạc vềđối phương.
- Được rồi, không đánh nữa, uống rượu!
Võ Chi Tửđánh đã tay xong vung kiếm cất lại vào hòm, lấy một bình rượu quăng sang. Lục Nguyên qua trận chiến phát hiện Võ Chi Tử khá chân thành, có thiện cảm với gã rồi, hơn nữa cảm giác người này sẽ không hại mình, đó là trực giác rất nhanh nhạy. Chính vì tin tưởng vào giác quan này nên Lục Nguyên nhạn rượu, nốc ừng ực.
Võ Chi Tử ngồi trên mặt đất, nói:
- Ta có một người bằng hữu nói đến ngươi, nói ngươi rất đáng kết giao, một người có khí phách.
Lục Nguyên tợp hớp rượu to, hỏi:
- Người đó là ai?
Võ Chi Tửđáp:
- Tiêu Phong Hùng.
- Thì ra là hắn à.
Lục Nguyên cười cười, mặc dù thời gian ở chung với Tiêu Phong Hùng rất ngắn nhưng hắn đã sớm đem gã trở thành bằng hữu thật sự.
- Bây giờ thực lực của hắn sao rồi?
- Hiện nay ở thế giới cảnh tứ tầng chắc nhanh tới thế giới cảnh ngũ tầng rồi.
Võ Chi Tử nói:
- Người như hắn chỉ cần không chết thì sẽ vùng lên thôi.
Cũng nhanh thật, bây giờđã là thế giới cảnh tứ tầng, không uổng là người đứng đầu trong đám người năm đó, khi ấy mình ở trong nhóm xếp hạng thứ hai mươi.
Lục Nguyên tò mò hỏi:
- À mà dường như võ cổ văn minh ủng hộ Kiếm Chi Tửđi, sao bây giờ ngươi cùng ta uống rượu vui vẻ như vậy?
Võ cổ văn minh chỉ có một phần người ta ủng hộ Kiếm Chi Tử thôi, tựa như ở pháp cổ văn minh Pháp Thánh Đế Tử ủng hộ ngươi còn Pháp Hoàng Đế Tử thì không vậy. Trong võ cổ văn minh Võ Thánh Đế Tử không ủng hộ Kiếm Chi Tử, có định đến tìm ngươi tâm sự. Võ Hoàng Đế Tử thì thì ủng hộ Kiếm Chi Tử. Ta đứng bên Võ Thánh Đế Tử.
Võ Chi Tử nói vậy Lục Nguyên coi như đã hiểu.
Võ Chi Tử nói:
- Thật ra không chỉ là võ cổ văn minh chia hai phái, đại thế trong thiên địa đều như vậy. Ví dụ kỷ nguyên ban đầu, võ cổ văn minh, pháp cổ văn minh, hai văn minh quan hệ khá tốt, phật cổ văn minh, tiên cổ văn minh thì quan hệ tốt. Đến thời đại này rồi thái cổ văn minh tham gia liên minh khiến tiên pháp hoang liên minh càng thêm đại thế, liên minh pháp võ hai cổ văn minh thế lực thu nhỏ.
Lục Nguyên vừa uông rượu vừa nghe Võ Chi Tử nói vềđại thế thiên hạ, đã biết thì ra võ cổ văn minh vốn là bằng hữu chứ không phải đối địch, bây giờ văn minh thánh địa cũng chia làm hai phái, cục diện hai cổ văn minh đấu với ba cổ văn minh.
Buổi uống rượu này không lâu lắm, Võ Chi Tử phải đi tìm hỗn độn văn minh mảnh vỡ khác, Lục Nguyên cũng cần đi tìm hỗn độn tinh.
Hai người ước hẹn sau này có cơ hội sẽ uống rượu, liền từ biệt nhau.
Từ biệt Võ Chi Tử rồi Lục Nguyên một đường bay đi.
Bây giờ mình nắm binh khí kỳ lạ trong tay, muốn lấy sáu loại hỗn độn chi tinh không tính khó khăn.
Địa điểm kế tiếp là ở Thận Sơn.
Dù sao Thận Sơn cách nơi này không tính quá xa.
Lục Nguyên một đường bay đi, rốt cuộc nhìn thấy Thận Sơn.
Đó là một sơn mạch cao chót vót, núi màu đỏ sậm như là lửa đốt.
Đây chính là Thận Sơn.
Mình phải tại đây tìm đến hỗn độn thận tinh.
Lục Nguyên đang định bắt tay thì vào lúc này, bỗngcamr thấy có một thần niệm cực kỳ cường đại liếc bốn hướng, dường như bốn biển đều nằm trong sự thống trị của nó. Lục Nguyên bất giác ngẩng đầu lên, hắn thấy một thân hình cực kỳ to lớn. Trên đỉnh Thận Sơn dường như đứng một nhân vật vô cùng cường đại, người này khí thế khá hùng mạnh như là quân lâm tứ hải, dường như gã là thực thần duy nhất trong thiên địa, sự tồn tại duy nhất.
Tứ hải, ngũ nhạc, trung ương thiên triều, đại thế giới, dường như tất cảđều nằm trong sự thống trị của gã.
Nếu là một số người pháp lực, thần hồn hơi yếu, đụng phải khí thế này thì e rằng sẽ thuần phục dưới chân.
Người đứng trên đỉnh Thận Sơn là trời sinh hoàng giả, hoàng giả vô địch.
Thần hồn của Lục Nguyên cường đại biết bao nhiêu, thế nên không có xúc động thần phục mà đánh giá người đứng trên đỉnh núi. Người đứng ở Thận Sơn mặc cửu long đế bào, chín con rồng như muốn bay ra khỏi bộ đồ vậy. Người này đầu đội vương miện có uy nghiêm vô tận.
Đó là ai? Lục Nguyên chưa từng thấy người nào có khí thế, uy thế, hoàng giả hiếm thấy như vậy.
Một luồng khí lãng từđỉnh núi ập hướng Lục Nguyên.
Kiếm của Lục Nguyên ra khỏi vỏ, ở trong không trung chặn lại nhưng khí lãng vẫn khá cường, e rằng người là nửa bước văn minh cảnh. Lục Nguyên đặt ra suy đoán như vậy, thếđạo hiện nay nửa bước văn minh cảnh không quá nhiều, người này là ai trong số đó?
Người đứng trên đỉnh núi khẽ kêu, mới rồi Lục Nguyên chặn lại đã bày ra sức chiến đấu cường đại của mình.
Người mặc cửu long đế bào khẳng định nói:
- Kẻ dùng kiếm, không phải là Kiếm Chi Tử lại hơi mạnh, ngươi chính là Lục Nguyên.