41 CHAP 40: CHEN CHÚCChiều, JJ và công chúa trở về. Cảm giác đầu tiên của hai người bọn họ khi bước vào nhà là thoang thoảng một mùi khen khét len lỏi vào khứu giác, ngó đầu vào căn bếp.
42 CHAP 41: MÊ HOẶCTháng 12Một năm cũng đã sắp trôi điCái giá lạnh mùa đông như ngấm sâu vào từng thớ đấtCây trơ trụi nhưng cũng đang âm ỉ vươn mầmVết thương trên tay Minh Khang đã liền miệng từ lâu, nhưng hắn vẫn ở nhà nó.
43 CHAP 42: COOKY COOKY (1)Sóng bắt đầu từ gióGió bắt đầu từ đâuEm cũng không biết nữaKhi nào ta yêu nhau…Sóng_ Xuân QuỳnhSau khi lấy lại bình tĩnh, Rosie từ từ rón rén mở cửa phòng ra ngoài nhưng lại sợ chạm mặt Minh Khang nên mới chỉ dám he hé cánh cửa phòng rồi ngó ra“ Hứ, làm gì như ăn trộm vậy.
44 CHAP 43: COOKY COOKY (2)TốiTrời lại trở lạnh rồi đổ cơn mưa rầm rềMưa mùa đông, không ào ào mãnh liệt như ngày hạ, vội đến rồi vội điMưa mùa đông, dai dẳng và lạnh giáSau khi chơi chán với công chúa, Rosie chui tuột vào phòng, nhìn từ cửa sổ ra ngoài sân, những vũng nước đục ngầu đọng lại lênh láng trên cái mặt sân sáng nay còn khô ráo.
45 CHAP 44: ẢNH CƯỚISuốt mấy năm nay làm việc cùng Rosie, JJ chưa bao giờ thấy nó lo lắng và hoang mang đến thế. Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, người đàn ông đó là ai, tại sao lại chỉ có hồ sơ về Rosie là bị đánh cắp và quan trọng hơn hết, ông ta muốn gì ở con bé?- Rosie- JJ nắm lấy bàn tay đang túa mồ hôi lạnh của nó- anh cần biết tất cả chuyện này là sao?Nó im lặng, đúng hơn là ko biết nói gì, mọi thứ như một vòng tròn xoay nhoè nhoẹt sắc máu.
46 CHAP 45: THE GAMESGiữa biển người đông nghẹt, Rosie cảm thấy giường như chỉ có mình bất động như một tượng đá. Giọng nói vừa rồi cất lên trong điện thoại như một mũi tên nhọn đâm ngang thanh quản con bé.
47 CHAP 46: NOEL KHÔNG BAO GIỜ ĐẾN- Đưa con khẩu súng. Sau câu nói đó của Rosie, một khẩu súng ngắn ngay lập tức được Victor đặt vào tay nó. Ông ta lại bắt đầu với nụ cười nhếch mép gian hùng thường ngày của mình rồi nhìn nó chăm chú.
48 CHAP 47: SANG TRANGRosie, một khi con động lòng cũng là lúc thần chết đến gặp conNó không phải con tôi- Hân Hân. Hân HânĐau đớn và tủi khổ. Tôi sẽ khiến cô khóc hết nước mắt mà quỳ gối xin tha.
49 CHAP 48: CUỘC SỐNG MỚIThời gian bóc mòn mọi tạo vậtDù là tạo vật của ChúaHay ………………. . Đó là tuyệt phẩm của những kẻ tội đồ. Đã 1 tuần trời nó phải nằm chôn chân bó gối trong căn phòng trắng toát đó.
50 CHAP 49: KÍ ỨCTừ chiếc cửa sổ nhỏ nhìn ra bên ngoài, mùa xuân đã về trên từng con phố, từng chặng đường. Nó ngồi yên lặng ngắm những cử động nhỏ nhất của đất trời.
51 CHAP 50: NGƯỜI ĐẸP- Khoan đã. - Gia Huy chụp vội lấy tay nó kéo lại, ánh nhìn lạnh lẽo, sắc nhọn găm về phía nó- Thông tin về Vĩnh Thạc đều là thông tin mật, sao cô biết cậu ấy đã từng sống trong quân đội.
52 CHAP 51: NHỮNG KẺ LẠ MẶTNó ngồi vào bàn ăn trong ánh mắt soi mói của Gia Huy. Con bé ko quan tâm. Nó biết là anh ta đang thắc mắc, đang muốn hỏi nó nhưng bây giờ, anh ta có treo cổ nó lên trần nhà thì nó cũng chịu.
53 CHAP 52: BỆNH VIỆNNó gà gật trên dãy ghế nhựa xanh bóng tại bệnh viện. Ca phẫu thuật tiến hàng lâu hơn mọi người nghĩ. Gia Huy và Vĩnh Thạc ngồi im với cái sắc mặt đen kịt trong khi Ngọc Anh thì cứ nắm chặt tay cầu nguyện.
54 CHAP 53: NHỮNG CON NGƯỜI KÌ LẠPhòng 201 hiện ra trước mặt con bé. Nó vui mừng đến nỗi như muốn nhảy cẫng lên. Không đợi ai phải nhắc nhở hay thúc giục, nó bước những sải chân dài tới cửa phòng bệnh.
55 CHƯƠNG 54: NGƯỜI ĐÀN ÔNG BÍ ẨNNó nằm im trong căn phòng bệnh ngay cạnh phòng Thiên Minh với bàn tay phải bị băng trắng muốt. Thuốc tê vừa mới hết, nó thấy cảm giác đau buốt chạy dọc cánh tay.
56 CHƯƠNG 55: THỜI GIANLại một mùa hạ nữa lại đến …. . 1 năm đã trôi quaTính từ cái ngày nó tỉnh dậy và ý thức được mọi thứ“ Chính xác là 1 năm 2 ngày”Nó đưa tay lướt trên quyển lịch bàn chằng chịt những dấu bút đỏ con bé đánh dấu hằng ngày.
57 CHƯƠNG 56: MẮT CƯỜICăn phòng nó lại một lần nữa đóng chặt. Giữa trưa, ánh nắng như đâm thủng những bức tường và lách qua những ô cửa sổ. Nó thấy khó chịu.
58 CHAP 57: “ HÒNG HẠNH VƯỢT RÀO”Trung tâm mua sắm hiện ra trong tâm trí của Gia Huy lúc này vừa nặng lại vừa ướt. Nghe có vẻ khá kì cục nhưng đúng là như vậy.
59 CHAP 58: VÁY CƯỚINó đứng đợi ở bến xe, chân gõ từng nhịp xuống sàn. Vấn đề này nó chưa từng nghĩ đến. Tối hôm nay, sau khi ăn cơm xong, đợi cho mọi người trong nhà ổn định tổ chức, mỗi người một phòng xong nó mới len lén ôm balo xuống nhà, lúc đi qua phòng bà Hồng thấy đèn đã tắt, có lẽ đã đi ngủ từ lâu, nghĩ lại thời gian qua bà Hồng đã chăm sóc nó rất chu đáo, định bụng viết lá thư để lại cho đỡ tuyệt tình nhưng nghĩ mãi chẳng biết viết cái gì nên đành thôi, lại thoăn thoắt bước đi trong bóng tối.
60 CHAP 59: HOA HỒNG ĐENNó nằm mê man, không sao tỉnh lại được. Cơ thể cứ nhẹ bẫng như bị người ta nắm lấy mà dìm xuống biển sâu. Nó cảm nhận được từng dòng nước đang cuộn trào trong cuống phổi, cho dù muốn vùng vẫy cũng không được.