61 Hôm sau,tôi khoẻ ngay. Lên lớp,tôi không dám nói chuyện với hắn. Chỉ khi nào hắn bắt chuyện tôi mới trả lời. Tôi không dám nhìn thẳng mắt hắn. Và thỉnh thoảng lại thấy dao động khi nhìn thấy hắn.
62 Tôi rời khỏi bữa tiệc mà không nói cho ai hay,bởi lúc này cũng chẳng nghĩ đến chuyện gì khác ngoài cái vụ vừa nãy. Từ nhà hắn đến đây không phải là gần,nhưng khoảng cách ấy chẳng đáng bận tâm hay là điều gì phiền muội trước đôi chân của tôi.
63 Tối đó,tôi không hề ngủ được do quá hạnh phúc,cả đêm chỉ cười như một con điên. Nhưng đến sáng hôm sau tôi lại vẫn tràn ngập cái năng động và trở nên yêu đời hơn bao giờ hết.
64 Suốt cả buổi tối đó,tôi tự nhốt mình trong phòng,không chịu ăn cơm hay làm gì cả. Mẹ tôi lo lắng và liên tục gõ cửa phòng tôi,nhưng tôi chỉ muốn ở một mình nên không nói gì với mẹ cả.
65 Ngày hôm sau,tôi vẫn cố vác thân mình đi học. Ghế ngồi cạnh tôi vẫn còn trống,hắn vẫn không đi học. Cũng phải thôi,làm gì có chuyện hắn muốn đi học mà nhìn tôi nữa chứ.
66 Tối đó dĩ nhiên là tôi đã rất vui và không tài nào ngủ nổi. Ánh trăng soi sáng qua khung cửa sổ cùng với những ngôi sao lấp lánh. Nhiều sao như vậy,hẳn mai trời nắng và đẹp lắm.
67 Chuyện của ngày hôm qua làm tôi ngày hôm nay vui vẻ hẳn lên. Đi đâu cũng hát hò nhảy múa,va vào cạnh bàn cũng không sao. Mới sáng sớm đã nhận được tin nhắn của hắn,tôi còn cảm thấy hạnh phúc hơn cả.
68 Cuối cấp,lớp tôi sẽ phải chia tay nhau mỗi người đi một ngả của mình. Hôm kia,bọn lớp tôi đã cầm chắc trong tay tờ giấy “Nguyện vọng” và hôm nay lại là hạn chót nộp.