21 Cuộc sống,không thể tránh khỏi những lời nói xấu. Nhiều khi làm việc tôi có nhìn thấy mấy người hầu xúm tụm lại to nhỏ xì xầm. Thỉnh thoảng còn nghe thấy câu “Con nhỏ Tinh Tú….
22 Hè mà chán quá,nóng chẳng muốn đi đâu. Hắn lại nằm ì ra đấy,ghét ghê. Nhưng chính hắn lại cũng than rằng chán. “Ê!!!Có gì chơi không chán vãi…”“Tôi bận lắm,mà sao không chơi mấy cái trò chơi điện tử của cậu đi.
23 Thời hạn ba tháng đã hết rồi. Làm nốt hôm nay là không phải làm nữa. Còn một tháng nữa mới hết nghỉ hè,chơi cho đã mới được. Tôi tung tăng đến nhà hắn làm.
24 Hôm nay nhà tôi trở nên sáng hơn ngày thường vì có ông bà ngoại về chơi. Thế nên lúc nào tôi cũng phải ôm khư khư cái chổi. Ông bà ngoại nghiêm khắc lắm,bẩn một chỗ nhỏ thôi cũng phải dọn đi ngay.
25 Kì nghỉ hè đã kết thúc,chúng tôi lại phải cắp sách đến trường. Tôi đã trở thành đàn chị trong trường – lớp 12. Cuối cấp thì phải học mệt lắm đây,phải cố gắng nào Tinh Tú.
26 Và anh ta đã ám tôi suốt cả buổi sáng,làm chẳng có tý chữ nào vào đầu dù đang đọc sách @@. . . Đến trưa,tôi với Nguyên rủ nhau vào căn-tin thì đã thấy hai người họ làm náo loạn lên rồi.
27 Anh họ tôi…cái tên phiền nhất trên thế giới >” “Ê dậy trực nhật đê!!” “Không!!” “Sao lúc nào cũng thấy cậu mệt mỏi vậy hả?” “Tôi mệt đâu,ngủ cho lại sức ý chứ…” “Lại thức đêm phải không?” “…Zzz” “Thật là…Nếu cậu cứ làm vậy thì sao còn sức đấu với anh tôi nữa??” “Kệ!!” “Mất Nguyên cho coi!!” Hắn bỗng bật phắt dậy khiến tôi giật mình.
28 Hai chúng tôi cùng ra về,và tôi lại lên chiếc xe Coupe quen thuộc của nhà hắn đó. Thấy nhớ ông tài với cái xe ghê. Khi thấy tôi,ông ấy cũng ngạc nhiên.
29 Tháng 9,có một ngày mà mọi học sinh không bao giờ quên. Cái ngày đã bắt đầu con đường học tập – Khai giảng. Hôm nay,tất cả mọi học sinh trường tôi ăn diện để đón ngày này.
30 Mùa thu rồi nhưng thời tiết oi dễ sợ. Tối rồi mà vẫn oi. Ông trời tức tưởi cái gì không biết. Hại bách tính dưới này quá. . >___“Cậu làm ăn kiểu gì thế hả?Có cái điều hòa cũng không biết dùng.
31 Không khí ở Hà Nội bắt đầu trở lạnh nhưng mà thất thường. Nóng lạnh cứ đột ngột nên chẳng ai có thể mặc quần áo theo mùa nổi. Hôm nay trời lạnh. Lạnh đến mức thấu xương thấu tủy,mặc dù tôi mặc rất ấm nhưng vẫn không thể tránh nổi cái cảm giác lạnh sống lưng.
32 Ngày của “Người lái đò” đưa học sinh chúng ta đến “bờ kiến thức” đã đến. Trường tôi tổ chức cắm trại cho học sinh cuối cấp. Sướng ghê hà…. =v=. Chúng tôi cắm trại ở Hàm Lợn – tên gì kỳ cục Ô^Ô nhưng tôi đã tra trên mạng,nơi đó đẹp không kém gì Nha Trang.
33 Bọn tôi tìm mãi,tìm từng túp lều một,tìm từng gốc cây một nhưng không thấy. Dù cho có sợ trợ giúp của anh Hải và cả giáo viên nhưng cũng không thấy Nguyên.
34 Từ lúc đi cắm trại ở núi Hàm Lợn về là người tôi cứ thơ thẩn ra. Cầm cái chổi mà nhìn căn phòng hắn,chẳng cử động gì. Một cục giấy bay tới đầu tôi nhưng tôi mặc kệ.
35 19h30’ – Hắn vẫn chưa về. Tôi gọi cho hắn mấy lần nhưng hắn tắt máy. Có chuyện gì xảy ra rồi?Hắn đã nhận được cuộc gọi của tôi nhưng hắn lại không trả lời.
36 Hôm nay có một buổi sáng,âm u thật đấy. Đặc biệt là tòa lâu đài này bởi,hoàng tử trong đây,đang rơi vào tuyệt vọng. Hắn không muốn đi học mà nằm ì ở nhà.
37 Sáng hôm sau hắn cũng không muốn đi học nên bị tôi nhốt ở nhà cấm cho đi đâu. Anh Hải thì đỡ hơn rồi,cười nói vui vẻ. Chỉ là thỉnh thoảng lại chìm vào nỗi buồn.
38 - Nguyên,tại sao Nguyên lại chia tay với Ân?Ân làm gì có lỗi với Nguyên rồi? - Ân xin lỗi,nếu như Ân không xứng với Nguyên thì Nguyên cứ sống tốt nhé.
39 Hình ảnh hiện ra mờ ảo ngay lúc này đây là một bức tường trắng. Tôi có thể nghe được tiếng bíp bíp phát ra ở ngay gần tôi. Ánh sáng soi hẳn vào mặt,thật chói.
40 Vài ngày sau tôi bắt đầu ra viện. Gì mà phiền phức,lắm thủ tục ghê,mãi mới thoát ra khỏi cái bệnh viện ngột ngạt kia. Rồi tôi bắt đầu đi học luôn,nghỉ cả tuần trời bây giờ chẳng biết cái gì hết.