81 "Ấy, cô đi làm cái gì?" Tề Dật Phàm kéo nàng lại.
Hạ Lan Tử Kỳ liếc mắt nhìn hắn một cái. Bình tĩnh nói: "Vì tránh cho ngươi lại phạm sai lầm lần nữa, đêm nay chúng ta vẫn nên tách ra ngủ thì tốt hơn.
82 Lão chưởng quầy sau khi nhận lấy cái chuông thì đưa tay về phía tiểu nhị, tiểu nhị rất ăn ý đưa kính lúp cho. Lão chưởng quầy nhìn kỹ một chút, xác nhận nói: "Đúng vậy, đây đúng là của nhà ta làm.
83 Không có việc gì chỉ vẽ nghịch? Lừa cái quỷ gì vậy! Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng không tin. Nhưng ngoài mặt cũng không tỏ thái độ gì: "Trong bụng của muội còn có đứa nhỏ, bình thường phải chú ý nghỉ ngơi một chút.
84 "Ai" Tề Lăng phong đứng lên. Khẩn trương nhìn chung quanh.
Bà Ngô đầu “oang” một cái, sợ đến toát mồ hôi lạnh toàn thân, biết hôm nay sợ là chạy trời không khỏi nắng nên cứ thế liều mạng chạy về phía trước.
85 Thấy nàng không nhận, Tề Dật Phàm trong lòng sốt ruột. Vẻ ngoài lại tỏ ra bình thản như nước, tinh tế nói: "Con người của ta từ trước đến nay không phụ công ai bao giờ, hơn nữa cái gì đã tặng ra rồi thì sẽ không lấy lại.
86 Thấy Trầm thiếp đã chết. Tề Dật Phàm làm bộ thờ ơ, có vẻ như không biết phải nói thế nào. Muốn hắn phải thể hiện thương tiếc với nữ tử đã cắm sừng lên đầu hắn thì đúng là mặt trời mọc trong đêm! Dù sao bệnh ngốc của hắn cũng chưa khỏi hắn, vì thế chỉ một ngón tay vào thi thể Trầm thiếp, nhìn Hạ Lan Tử Kỳ tò mò hỏi: "Nàng ấy bị sao vậy? Tại sao lại ngủ ở đây?"
Biết hắn có bệnh, nên đối với phản ứng này của hắn, mọi người cũng không cảm thấy kì lạ.
87 Khi Hạ Lan Tử Kỳ đang chăm chú nhìn chung quanh. Tề Dật Phàm đã dẫn đầu đi về phía cửa Đại Ngọc Lâu. Nàng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, vội vàng đi theo.
88 Hạ Lan Tử Kỳ cũng không phải là người không hiểu lí lẽ. Nghe lời hắn nói có đạo lý, nghĩ đến chuyện hắn tìm ngọc trâm về giúp mình đành phải cắn răng nói: "Vậy được rồi! Chỉ lần này thôi đấy, không có ngoại lệ.
89 "Công tử, vậy chàng phải nhanh lên đấy! Người ta chờ chàng!" Cô nương kia ôn nhu lời nói nhỏ nhẹ, tình nồng ý mật khiến Hạ Lan Tử Kỳ toàn thân nổi da gà, vội vàng xua tay: "Được rồi, được rồi, ta đã biết! Sẽ không để bảo bối đợi lâu đâu!"
Nói xong những lời này, Hạ Lan Tử Kỳ toàn thân cũng không được tự nhiên, âm thầm tự an ủi mình, chẳng qua đây cũng chỉ là diễn trò thôi! Để ý nhiều như vậy làm gì, dù sao lúc trước mình cũng đã cho bạc cô nương đó rồi.
90 Tề Dật Phàm ra chiêu này vừa thị uy ra như ban ân. Khiến cho Tiền chưởng quầy vẫn luôn do dự phải cam tâm tình nguyện nói theo: "Nếu Tề công tử đã nhân nghĩa như vậy, lại nói chuyện có uy tín, việc này cứ định sẵn như vậy.
91 "Có lời gì lát nữa hãy nói. . . ,xem tiết mục trước đã. " Trịnh lão gia vừa thấy ném tú cầu sắp bắt đầu, bỗng nhiên ngắt lời Tiền chưởng quầy. . . , đem ánh mắt dời đến trên võ đài.
92 "Mau vào đây, ta giới thiệu cho huynh một người bằng hữu!" Tề Dật Phàm kéo Hạ Lan Tử Kỳ vào phòng, tuy rằng không biết Trịnh lão gia có quen Bạch công tử hay không, nhưng sự tình bị buộc đến này mức này rồi thì cũng chỉ có thể diễn cố cho xong, vì thế nói với Hạ Lan Tử Kỳ: "Bạch huynh đệ, vị này chính là ông của hiệu buôn Trịnh gia lớn nhất Cống Nam, Trịnh lão gia.
93 Đối mặt với lệnh của ông chủ, Tiền chưởng quầy biến sắc không dám không theo, đành phải mang theo một bụng đầy nghi hoặc dẫn theo Lâm San Nhi rời khỏi phòng nhỏ.
94 Ra khỏi Ngọc Đại Lâu đã là giờ Tý đêm khuya, ngồi trên xe ngựa trở lại Tề phủ, Tề Dật Phàm mang nàng từ bức tường chỗ Nam Tường Viện nhảy vào trong.
Gần Nam Tường Viện nhất là hoa viên của Tề phủ, đi xuyên qua hoa viên về phía Bắc một đoạn nữa bọn họ mới có thể về được Thủy Tiên Các.
95 Hạ Lan Tử Kỳ cười đem khóa trường mệnh đeo cho Tiểu Duyệt Thiên, Tiểu Duyệt Thiên không hiểu gì nhưng cũng đưa tay nắm lấy ngón trỏ Hạ Lan Tử Kỳ, hai cái chân nhỏ mập mạp không ngừng đung đưa, quả thực đáng yêu vô cùng.
96 Vừa nghĩ tới đứa nhỏ này bộ dáng thuần khiết đáng yêu, Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng vô cùng khổ sở, cố gắng tự nhắc mình không nên hoảng hốt, thần sắc trấn định nói: "Mẹ chồng, khóa trường mệnh mà con đưa là không sai, nhưng con không hề biết trên cái khóa đó có độc.
97 Tề Dật Phàm biết nàng muốn nói cái gì, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt: "Nhị tẩu không cần ngạc nhiên, Tử Kỳ đã chữa khỏi bệnh cho ta. "
Vừa rồi, Tề Dật Phàm nhận ra Liễu thị đang ngấm ngầm ám chỉ Hạ Lan Tử Kỳ hạ độc, bởi vậy hắn nếu hẳn không khỏi bệnh thì ai sẽ đứng rat hay Hạ Lan Tử Kỳ đòi lại công đạo đây? Dứt khoát không muốn giả bộ nữa.
98 Đứa bé kia là cháu ruột của Đại di nương, nhưng còn có phu nhân ở đây, từ lúc đám tiểu bối tranh cãi ầm ĩ bà vẫn luôn kiên nhẫn không nói. Lúc này, thấy Hạ Lan Tử Kỳ không chịu thừa nhận, bà đột nhiên đứng ra nói giúp người của Nhị gia: "Lão gia, miệng người có hai da, nói sao cũng đều có lý hết, làm gì có ai hạ độc mà còn thừa nhận? Hơn nữa sự thật đã bày ra trước mắt, ai là người hạ độc chẳng lẽ chưa rõ ràng hay sao? Thiếp thân thấy, nếu lão gia thật sự khó xử, không bằng cứ đem tứ thiếu phu nhân giao cho quan phủ, để cho quan phủ điều tra!"
Rắc rối rồi, Đại di nương đương nhiên sẽ lên tiếng giúp Nhị thiếu gia, nhưng Tề Dật Phàm không còn mẹ, về căn bản là sẽ không có ra mặt giúp Tứ gia bọn họ.
99 Tề Dật Phàm bày ra bốn đĩa thức ăn, một bát canh, một bát cơm, cộng thêm một ít bánh điểm tâm. Đều là những đồ ăn mà bình thường Hạ Lan Tử Kỳ thích ăn nhất.
100 Một mình ở trong một căn phòng xa lạ, muốn nói không sợ thì là giả dối, nhưng mà Hạ Lan Tử Kỳ hoàn toàn không thể nhận ý tốt của Tề Dật Phàm được, bởi vì nàng có Hoa Tranh, cho nên nàng phải giữ một khoảng cách nhất định với Tề Dật Phàm.