121 Loại thuốc quý hiếm thế này, sao hắn lại có thể cam tâm đưa cho mình được? Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng cũng giật mình, ý thức được việc không có công thì không nhận thưởng, hơn nữa trong các loại nợ thì nợ tình là khó trả nhất! Đây mặc dù là thứ tốt, nhưng nàng vẫn bỏ lại viên thuốc vào trong bìn nhỏ: “Bà Ngô, bà đem thuốc này trả lại cho Lục thiếu gia đi.
122 Mắt thấy sắp đại công cáo thành rồi, Nhị thiếu gia bất luận thế nào cũng không thể để việc này bị lật ngược lại được. Lúc này đứng ra: “Mẹ, trên đời này nào có chuyện như vậy? Cũng đã thành thân rồi, còn có chuyện gì không thể nói bên gối? Theo con thấy, chỉ có đầu óc bị úng nước rồi mới nghĩ ra cái cách dùng bồ câu đưa thư đi thư lại như thế? Không cần nghi ngờ nữa, đây rõ ràng là Tứ đệ không tiếp nhận sự thật nên mới bịa chuyện để giúp Tứ thiếu phu nhân thoát tội!”
Nhị thiếu gia nói cũng không phải không có lý, phu nhân nhíu chặt mày, ngẩng đầu nghiêm giọng nói: “Dật Phàm, chuyện con nói đúng là vô cùng khó tin, con có cách nào chứng minh mọi chuyện đều là thật không? Nếu chứng minh không được, vợ của con làm sai mà con lại còn bao che thì gia pháp này con cũng có phần đấy!”
Tề Dật Phàm mặt không đổi sắc, tim không đập loạn, trầm ổn đáp lại: “Dật Phàm hiểu rõ, nếu Dật Phàm không thể chứng minh chính mình điều mình nói là sự thật, Dật Phàm cam tâm tình nguyện cùng chịu phạt theo gia pháp với Tử Kỳ.
123 “Nhưng ta đã có người trong lòng rồi. ”
Tề Nhan Thần đáp rõ ràng: “Ta không ngại. ”
Hạ Lan Tử Kỳ bất đắc dĩ: “Sao đệ phải khổ như vậy chứ? Ở trong lòng ta đệ cũng chỉ là một tiểu thúc.
124 Tề Dật Phàm nắm lấy tay nàng, cười ôn hòa : “Bớt là giả. ”
“Là giả?” Hạ Lan Tử Kỳ giật mình.
“Đúng vậy, đấy chẳng qua cũng là vì thỏ khôn phải có ba hang kế sách, để ngừa vạn nhất thôi mà.
125 “Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Thấy Tề Dật Phàm đang từng bước một đi đến gần mình, Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng vô cùng bất an: “Ngươi cách xa ta ra, đừng có đến gần đây!”
Ở cùng Tề Dật Phàm trong một không gian, Hạ Lan Tử Kỳ tự nhiên thấy rất khó chịu, thuận tay cầm lấy chén trà trên bàn ném về phía Tề Dật Phàm.
126 “Vậy sao ngươi lại phải mang mặt nạ?”
Tề Dật Phàm tiếp tục giải thích: “Ta chỉ muốn chứng minh rằng bản thân không cần dựa vào thế lực của Tề gia vẫn có thể dùng thực lực của chính mình mà xông pha thương trường lập nên sự nghiệp, cho nên ở bên ngoài không thể để cho bọn họ nhận ra ta là thiếu gia của Tề gia.
127 Không đợi Hạ Lan Tử Kỳ mở miệng, Tề Dật Phàm giành biện bạch thay nàng trước: “Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng! Căn bản không có chuyện như vậy!”
Phu nhân vẻ mặt nghiêm nghị, hơi nâng tay: “Dật Phàm, con đừng kích động, cứ để Tử Kỳ tự nói ra đi!”
“Tử Kỳ không có tình nhân ở bên ngoài! Thỉnh mẹ chồng hiểu rõ!” Việc này rắc rối phức tạp, không phải một câu hai câu nói là có thể nói rõ ràng, huống hồ việc này, cũng không thể để cho họ biết được vì thể nàng mặt không biến sắc, kiên quyết phủ nhận!
“Thấy tứ thiếu phu nhân cũng rất thật thà, có lẽ sẽ không làm ra chuyện như thế đâu?” Tứ di nương có chút không tin, nói khẽ với đại thiếu phu nhân thấy đại thiếu phu nhân không tỏ thái độ gì, bà lại quay đầu hỏi Tam di nương: “Ai, tỷ thử nói xem?”
“Có câu nói như thế nào nhỉ? Đúng rồi, tri nhân tri diện bất tri tâm! Ta có biết gì đâu mà dám nói?” Tam di nương ôn hoà đáp lại.
128 Một viên, hai viên, ba viên. . . . . .
Hạ Lan Tử Kỳ đem đậu đỏ từ trong hộp lấy ra, bỏ lên trên chiếc khăn tay trải trên bàn cẩn thận đếm từng viên, đến khi đến xong, không ít không nhiều vừa đúng chín mươi chín viên.
129 Mắt thấy sắp đại công cáo thành rồi, Nhị thiếu gia bất luận thế nào cũng không thể để việc này bị lật ngược lại được. Lúc này đứng ra: “Mẹ, trên đời này nào có chuyện như vậy? Cũng đã thành thân rồi, còn có chuyện gì không thể nói bên gối? Theo con thấy, chỉ có đầu óc bị úng nước rồi mới nghĩ ra cái cách dùng bồ câu đưa thư đi thư lại như thế? Không cần nghi ngờ nữa, đây rõ ràng là Tứ đệ không tiếp nhận sự thật nên mới bịa chuyện để giúp Tứ thiếu phu nhân thoát tội!”
Nhị thiếu gia nói cũng không phải không có lý, phu nhân nhíu chặt mày, ngẩng đầu nghiêm giọng nói: “Dật Phàm, chuyện con nói đúng là vô cùng khó tin, con có cách nào chứng minh mọi chuyện đều là thật không? Nếu chứng minh không được, vợ của con làm sai mà con lại còn bao che thì gia pháp này con cũng có phần đấy!”
Tề Dật Phàm mặt không đổi sắc, tim không đập loạn, trầm ổn đáp lại: “Dật Phàm hiểu rõ, nếu Dật Phàm không thể chứng minh chính mình điều mình nói là sự thật, Dật Phàm cam tâm tình nguyện cùng chịu phạt theo gia pháp với Tử Kỳ.
130 Ngày hôm sau xương sống, thắt lưng cùng chân của Tề Dật Phàm đều đau nên Hạ Lan Tử Kỳ lại phải xoa bóp giúp hắn, cho nên Hạ Lan Tử Kỳ đương nhiên nhớ rõ “lịch sự đầy vinh quang” của mình rồi.
131 Tề Dật Phàm nắm lấy tay nàng, cười ôn hòa : “Bớt là giả. ”
“Là giả?” Hạ Lan Tử Kỳ giật mình.
“Đúng vậy, đấy chẳng qua cũng là vì thỏ khôn phải có ba hang kế sách, để ngừa vạn nhất thôi mà.
132 Trong hơi rượu say nồng, Hạ Lan Tử Kỳ vẫn còn giữ vững nửa phần thanh tỉnh, nghiêng đầu nhìn ánh trắng vừa lớn vừa tròn trên bầu trời, lảo đảo đứng lên: “Dật Phàm, trời đã không còn sớm, chúng ta cần phải trở về nếu không người trong phủ sẽ lại nói ra nói vào.
133 “Vậy sao ngươi lại phải mang mặt nạ?”
Tề Dật Phàm tiếp tục giải thích: “Ta chỉ muốn chứng minh rằng bản thân không cần dựa vào thế lực của Tề gia vẫn có thể dùng thực lực của chính mình mà xông pha thương trường lập nên sự nghiệp, cho nên ở bên ngoài không thể để cho bọn họ nhận ra ta là thiếu gia của Tề gia.
134 Tề Dật Phàm nhìn nàng ánh mắt lóe sáng: “Nàng nói đúng, nhưng mà mục tiêu hàng đầu của ta là tìm ra hung thủ giết hại mẫu thân để báo thù cho người, sau đó ta mới có thể làm những chuyện khác được.
135 Một viên, hai viên, ba viên. . . . . .
Hạ Lan Tử Kỳ đem đậu đỏ từ trong hộp lấy ra, bỏ lên trên chiếc khăn tay trải trên bàn cẩn thận đếm từng viên, đến khi đến xong, không ít không nhiều vừa đúng chín mươi chín viên.
136 Ngày hôm sau xương sống, thắt lưng cùng chân của Tề Dật Phàm đều đau nên Hạ Lan Tử Kỳ lại phải xoa bóp giúp hắn, cho nên Hạ Lan Tử Kỳ đương nhiên nhớ rõ “lịch sự đầy vinh quang” của mình rồi.
137 Trong hơi rượu say nồng, Hạ Lan Tử Kỳ vẫn còn giữ vững nửa phần thanh tỉnh, nghiêng đầu nhìn ánh trắng vừa lớn vừa tròn trên bầu trời, lảo đảo đứng lên: “Dật Phàm, trời đã không còn sớm, chúng ta cần phải trở về nếu không người trong phủ sẽ lại nói ra nói vào.
138 Tề Dật Phàm nhìn nàng ánh mắt lóe sáng: “Nàng nói đúng, nhưng mà mục tiêu hàng đầu của ta là tìm ra hung thủ giết hại mẫu thân để báo thù cho người, sau đó ta mới có thể làm những chuyện khác được.
139 Nghe xong lời thỉnh cầu của Hạ Lan Tử Kỳ, Huệ Châu sư thái cũng không hề tỏ thái độ gì cả, bà nhắm mắt ngưng thần, ngón tay nhẹ nhàng vân vê lần hạt Phật châu, bởi vì bà không lên tiếng nên trong phòng hiển nhiên yên tĩnh dị thường.
140 Buổi chiều hôm sau, Lại bộ Thượng Thư Thanh Chu mang theo con gái Thanh Lộ đến thăm Tề phủ, được Hầu gia nhiệt tình khoản đãi.
Trong chính đường, phu nhân ngắm nhìn Thanh Lộ cười đến là vui vẻ, quay đầu nói với Hầu gia: “Nhìn một cái đã thấy Nhan Thần nhà chúng ta đúng là có phúc rồi, khuê nữ nhà Thanh đại nhân lớn lên thật sự rất xinh đẹp.