61 "Ai?" Tề Dật Phàm hét lớn một tiếng. Nhìn ra phía ngoài.
Sau một lúc lâu, không ai trả lời.
Thật rõ ràng, cục đá đó là người khác cố ý ném vào. Tề Dật Phàm một tay đẩy Hạ Lan Tử Kỳ ngồi lại trên ghế: "Cô yên ổn chờ ở đây cho ta, không được nhúc nhích!" Sau đó tung người bay ra ngoài.
62 Tề Siêu Nhiên nhẹ nói : "Tứ tẩu. Hắn mặc dù cũng có mấy phòng thiếp thất, nhưng mà vẫn còn chưa cưới vợ!"
Không đúng! Hạ Lan Tử Kỳ nhớ rõ, ngày ấy ở núi già sau miếu, Hạ Lan Ngu Hoa còn làm nũng muốn Nam Cung Hoàng hưu thê, sao có thể nói hắn chưa có vợ con đây? Là Tề Siêu Nhiên điều tra sai hay là hắn lừa gạt Hạ Lan Ngu Hoa? Hạ Lan Tử Kỳ nhất thời không đoán ra được, ngẩng đầu nghi hoặc nói : "Nhìn hắn tuổi cũng không còn nhỏ, sao lại chưa cưới vợ được?"
Tề Siêu Nhiên xoắn tay vào khăn nói : "Hắn được đính ước với Đại tiểu thư nhà Lại bộ Thị lang, nhưng vị đại tiểu thư kia chưa vào cửa đã nhiễm bệnh qua đời, mà hắn vì quá bận rộn quản chuyện làm ăn của gia tộc nên việc hôn nhân cứ như vậy mà bị chậm trễ.
63 Hạ Lan Tử Kỳ nhìn chuông bạc trong tay. Lòng đầy hoài nghi. Rốt cuộc là như thế nào đây? Nếu không phải là bà Ngô tìm lại, thì cũng không thể nào là chuông bạc tự có chân chạy về được.
64 Nguy hiểm đang đến, nhưng nàng lại không thể động đậy. Không còn cách nào khác, loại cảm giác sợ hãi nhưng bất lực này thật khiến người ta cảm thấy khó thở.
65 Sáng sớm, Hạ Lan Tử Kỳ đã rời giường. Trang điểm cho mình thật xinh đẹp, chuẩn bị đến chỗ hẹn.
Bữa sáng nàng phát hiện Tề Dật Phàm không có tới ăn cơm, sau đó hỏi người khác thì mới biết, Tề Dật Phàm sau khi rời giường đã ầm ỹ muốn tới cửa hàng của Vương lão gia ăn cháo hoa táo, vì thế sáng sớm đã dẫn Vương Tiểu Lỗi ra ngoài.
66 "Hí! Cộc cộc" Tiếng ngựa kêu to lọt vào tai. Một tuấn mã màu trắng chớp mắt đã từ trong rừng chạy ra. Con ngựa kia toàn thân trắng muốt, trên trán có một cái bớt màu đen hình thoi rất đặc biệt, ánh mắt đen láy trong sáng.
67 "Tử Kỳ, nàng đang nói cái gì vậy?" Hoa Tranh ngữ khí tràn ngập tức giận.
"Chẳng lẽ thiếp nói không đúng?"
"Nàng cảm thấy nàng nói đúng sao?" Hoa Tranh nhìn ngắm nàng: "Chưa nói đến chuyện hắn không chạm vào nàng.
68 Hoa Tranh trong lòng nghi hoặc nhưng không để lộ, chỉ chú ý đến nhất cử nhất động của Hạ Lan Tử Kỳ: "Vị phu quân kia của nàng mắc bệnh gì?"
"À. . . .
69 Bởi vì Hạ Lan Tử Kỳ không có coi Hầu phủ là nhà. Cho nên nàng có thói quen chỉ quét tuyết trước nhà, ngay cả trong các chị em dâu cũng ít khi qua lại chứ đừng nói đến những tiểu thiếp trong các viện khác.
70 Vừa thấy Tề Dật Phàm, Hạ Lan Tử Kỳ lập tức giận đến tái mặt. Cất giọng lạnh lùng nói: "Ngươi tới làm gì?"
"Sao? Không có việc gì thì không được đến sao?" Tề Dật Phàm biết Hạ Lan Tử Kỳ rất ghét hắn nên chắc chắn sẽ không chủ động mời hắn vào, quyết định tự mình đi đến bàn trà ngồi xuống.
71 Thấy tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn mình. Nàng vội vàng giải thích: "Dạ dày muội gần đây không tốt, có thể là vì giữa trưa ăn thịt, buổi chiều lại uống nước lạnh, cho nên mới thấy buồn nôn! Đây cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng quá, không cần phiền đến Tứ thiếu phu nhân đâu!"
Nàng có vẻ mất tự nhiên, Hạ Lan Tử Kỳ nhìn thấy rõ nhưng không truy cứu thêm nữa, mà nói: "Nếu thấy không thoải mái, thì cứ trở về nghỉ ngơi đi!"
"Cám ơn Tứ thiếu phu nhân quan tâm!" Trầm thiếp xoay người vội vàng rời đi.
72 Tuy rằng thân phận Cẩm Nguyệt chỉ là một nha hoàn. Nhưng Hạ Lan Tử Kỳ cảm thấy nàng là người có tiếng nói ở bên cạnh lão thái gia, huống chi, tuổi của nàng còn lớn hơn mình gấp đôi.
73 Vừa nghe thấy lời này, Tề Dật Phàm lập tức tỉnh táo lại. Một tay kê đầu, nhìn Hạ Lan Tử Kỳ: "Cẩm Nguyệt thật sự nói như vậy với cô?"
"Đúng thế! Thiên chân vạn xác[1]!" Hạ Lan Tử Kỳ hai mắt chợt sáng lên, tò mò hỏi: "Có phải ngươi cũng muốn làm thế tử không?"
[1] Muôn vạn là thật
Tề Dật Phàm hít sâu một hơi, thần sắc đột nhiên bi thương: "Mẹ ta khi còn sống vẫn luôn muốn ta lên làm thế tử.
74 Nhìn một màn này, tất cả mọi người rất kỳ quái. Tại sao Tề Nhan Thần vừa nói muốn tới sòng bạc thì các cô nương này chẳng những không một ai phản đối, mà ngược lại đều hưng phấn như vậy? Đây không phải là rất không hợp với lẽ thường ư?
Thật ra, tất cả mọi người đều không biết, Tề Nhan Thần đến sòng bạc, không đánh thì thôi đã đánh tất thắng.
75 Hạ Lan Tử Kỳ đã gợi ý như vậy. Nàng vẫn còn không chịu thừa nhận, điều này nói nên điều gì? Càng khiến nàng nghi ngờ nhất định đứa bé này có vấn đề, nếu không nhất định sẽ không bất thường như vậy.
76 Hạ Lan Tử Kỳ sửng sốt một chút. Ngẩng đầu nói : "Ta chỉ biết đứa bé trong bụng của nàng khả năng có vấn đề, nhưng ta không biết chuyện không phải của ngươi!"
Tề Dật Phàm mày nhíu lại càng sâu: "Làm sao cô biết chuyện đứa bé trong bụng của nàng có vấn đề? Hay là, cô đã sớm biết nàng mang thai?"
Đã nói đến nước này, Hạ Lan Tử Kỳ cũng không có gì phải giấu diếm nữa, vân vê đóa bách hợp trong tay, êm tai giảng giải: "Hôm nay lúc ban ngày, ta dẫn theo bà Ngô xuất phủ tìm hiểu xuất xứ của chuông bạc.
77 Trong phòng Phùng thiếp có hai nha hoàn hầu hạ. Một người tên là A Châu, một người tên là Như Yên. Hai ngày trước Như Yên bị ho lao, không thể tiếp tục hầu hạ Phùng thiếp nữa, cho nên để nàng về nhà dưỡng bệnh.
78 Từ Vinh Nhã Cư trở về Thủy Tiên Các. Ngẩng đầu thấy Trầm thiếp đang ngồi ở trong sân phơi nắng, Tề Siêu Nhiên đang ngồi ở bên cạnh trò chuyện cùng nàng.
79 Bởi vì tâm tình bị ảnh hưởng. Tề Dật Phàm đoạt lấy bầu rượu từ trong tay nha hoàn, từng ly, từng ly uống tiêu sầu.
Hạ Lan Tử Kỳ không biết hắn sao lại như thế, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Ngươi tạm thời uống ít thôi, đừng uống say!" Không ngờ lại bị Tề Dật Phàm lườm một cái.
80 Hạ Lan Tử Kỳ nhẹ nhàng thở ra. Nhỏ giọng nói: "Xin lỗi nhé! Hai người các ngươi cứ ở đây trước đi, đợi ta đi gửi thư về rồi thì sẽ nhanh chóng trở về cùng các ngươi.