21 Hầu gia nhìn về phía Hạ Lan Tử Kỳ: “Con dâu, con nói cho hắn! Để hắn tâm phục khẩu phục!”
Hạ Lan Tử Kỳ nhìn Trịnh lang trung lớn tuổi như vậy có chút không đành lòng.
22 Phu nhân đi rồi, Tứ di nương không cần kiêng dè nắm chặt tay Hạ Lan Tử Kỳ, vẻ mặt cảm kích: “Tứ thiếu phu nhân, cô chính là quý nhân phù trợ cứu mạng ta.
23 Nàng không đem thư giấu ở trên người, vậy sẽ dấu ở nơi nào chứ?
Tứ thiếu gia chưa tóm được nhược điểm của Hạ Lan Tử Kỳ, rất không cam tâm! Tiếp tục giả điên giả ngốc, vọt từ đứng lên giường: “Cô quay lại đây, ta muốn chơi cưỡi ngựa!” Nói xong vươn tay tóm lấy.
24 Nam tử kia không nói gì, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tử Đào: “Nói! Thông Thiên Hiên đi đường nào?”
Tử Đào ngẩn ra, vẻ mặt khổ sở nói: “Này, ta cũng không biết đi đường nào!”
“Ngươi không biết? Chẳng lẽ ngươi không phải là người của Tề phủ sao?” Nam tử lông mày nhíu lại, tay đang nắm vai Hạ Lan Tử Kỳ đột nhiên dùng sức: “Xem ra ngươi không muốn cứu Tứ thiếu phu nhân nhà ngươi rồi?”
“Á.
25 Biết các nàng không biết rõ bài trí trong phủ, Tề Thiên Vũ chủ động đưa Hạ Lan Tử Kỳ cùng Tử Đào về Thủy Tiên Các.
Nghe nói Tứ thiếu phu nhân ở trong phủ bị hành thích, thiếu chút nữa là bỏ mạng.
26 Trong căn phòng nhỏ tại Thủy Tiên Các, Hạ Lan Tử Kỳ bình tĩnh đường hoàng ngồi trên ghế đàn hương chạm khắc họa tiết tinh tế, nhìn Tử Đào gật đầu một cái.
27 Nghe xong lời Trầm thiếp nói…Hạ Lan Tử Kỳ đứng dậy, bình tĩnh đáp: “Nếu Phùng thiếp chân đau không đi được, chúng ta cũng nên qua thăm nàng xem sao!” Rồi sau đó dùng tay ra hiệu cho Tử Đào lại, nhỏ giọng nói thầm với nha hoàn vài câu, Tử Đào liền xoay người rời đi.
28 “Muội, muội. . . . . . ” Phùng thiếp hoàn hồn, lập tức ôm lấy cái chân “bị thương” ka, “ai ui ai ui” nhếch miệng nhe răng, tỏ ra vô cùng đau đớn khổ sở.
29 Sau khi Hạ Lan Tử Kỳ gửi thư đi luôn thời thời khắc khắc ngóng trông hồi âm của Hoa Tranh.
Chớp mắt đã đến ba ngày lại mặt, lúc ăn điểm tâm phu nhân sợ tứ thiếu gia không phối hợp lại biết rõ tứ thiếu gia thân thiết với bà Chu cho nên nói bà đi cùng.
30 “Đều là tỷ muội trong nhà, cần gì khách khí như vậy? Không cần lễ vật, hai thành cách nhau không gần đâu, chúng ta trở về sớm đi. ” Hạ Lan Tử Kỳ chẳng thèm quan tâm nàng ta chuẩn bị cái lễ vật gì, nói xong đứng lên muốn về.
31 “Ngươi hỏi cái này làm gì?” Gia nhân kia hơi cảnh giác.
Vương Tiểu Lỗi vội cười nói: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là thấy tứ thiếu phu nhân dùng châm cứu giúp Tứ di nương của Hầu gia trị bệnh, mà Hạ phủ cũng không phải nhà hành nghề y, cho nên có chút tò mò!”
“Nhị tiểu thư còn biết châm cứu?” Gia nhân có chút kinh ngạc.
32 Hạ Lan Tử Kỳ tuy rằng không mở mắt, nhưng vẫn có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực kia, đột nhiên mở miệng: “Ngươi nhìn ta đủ chưa?” rồi từ từ mở mắt.
33 Rút cuộc là đang tuyển chọn gì thế? Sao mấy cô gái này lại như hổ đói vồ mồi vậy? Hạ Lan Tử Kỳ nghĩ mãi mà không ra, tiếp tục đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt.
34 Lại có một nữ tử khác hâm mộ nói : “Cô nương, cô thật có phúc đấy! Công tử chính là tài tử phong lưu nổi danh nhất Diêm thành của chúng ta, nữ tử muốn được cùng hắn du ngoạn trên hồ nói không khoa trương, xếp hàng dài đến vài chục dặm.
35 Hợp Hương Viên là một tòa lâu nằm ở phía sườn đông Hầu phủ. Ngay phía sau là một chiếc bình phong cao lớn thêu bức Mẫu Đơn Phú Quý, bình phong kia lấy cây tử đàn làm khung, gấm Tô Châu làm lòng, tinh tế vừa vặn, thanh tú tự nhiên, cực kỳ lịch sự tao nhã.
36 Cố gắng? Phải cố gắng thế nào đây? Trong lòng Hạ Lan Tử Kỳ âm thầm khinh bỉ.
Lúc này, lão thái gia bỗng nhiên mở miệng: “Tử Kỳ, con không phải biết y thuật sao? Con có xem bệnh cho Dật Phàm không? Nó vẫn còn có hi vọng chữa được không?”
Nghe được mấy lời ấy, trong lòng Hạ Lan Tử Kỳ chấn động, vừa ngẩng đầu thì cùng lúc nhìn thấy Tề Dật Phàm đang đùa nghịch cái đũa bỗng tay đột nhiên cứng đờ.
37 Mạch tượng của Tề Dật Phàm khi mới xem thì quả là có triệu chứng của bệnh, nhưng mà khi Hạ Lan Tử Kỳ bắt mạch lại hơi hơi phát hiện ra mạch tượng này có chỗ không bình thường.
38 Đại a đầu kia tự mình tìm kiếm ở trên người bà Ngô một lần, cũng không có tìm được thứ nàng ta muốn, đành phải bất đắc dĩ mà thả người.
Bà Ngô ra khỏi Hầu phủ, càng nghĩ càng cảm thấy việc này thật đáng nghi.
39 Tề Nhan Thần thắc mắc hỏi: "Biểu muội, sao muội lại tới đây?".
Yến Tiểu Tiểu cười nói tự nhiên: "Biết huynh đã trở về, muội liền chạy đến đây !"
Tề Nhan Thần nuốt nước miếng: "Tin tức của muội thật đúng là quá nhanh rồi!"
Yến Tiểu Tiểu chớp mắt, ngắt lời: "Biểu ca, muội nghe nói Hương Quả thôn ở cách đây không xa được trời ban điềm lành, tất cả mọi người đều chạy tới xem náo nhiệt rồi, hôm nay thời tiết cũng không tệ lắm! Hay là chúng ta cùng đi xem đi!"
Trời ban điềm lành là dấu hiệu của may mắn, cát tường.
40 Hạ Lan Tử Kỳ nhìn chằm chằm Vương Tiểu Lỗi hỏi: "Bởi vì sao?"
Vương Tiểu Lỗi theo bản năng liếc mắt nhìn những người khác trong phòng, thấy Vương Tiểu Lỗi có vẻ cẩn trọng, Hạ Lan Tử Kỳ phất tay nói: "Mấy người các ngươi lui xuống trước đi!"
Khi những người khác đã lui xuống hết, chỉ còn lại hai người Vương Tiểu Lỗi cùng Hạ Lan Tử Kỳ thì Hạ Lan Tử Kỳ mới hỏi: "Bởi vì sao, ngươi nói đi!"
Vương Tiểu Lỗi thở dài, khẽ nói: "Tứ thiếu gia gần đây tâm tình không tốt lắm!"
"Không tốt? Không nhìn ra!"
Người khác không thấy, nhưng Vương Tiểu Lỗi từ nhỏ đã theo tứ thiếu gia, cho nên đối với tính tình của hắn cơ bản cũng có hiểu biết nhất định: "Kỳ thật, bề ngoài thì thấy tứ thiếu gia vô tâm vô phế chỉ biết rong chơi.