61 “Thanh Nghi. . . Cái. . . cái. . . kia. . . nàng mặc. . . trong người. . . có. . . có. . . hoàn toàn vừa vặn không. . . ? Lưu Phong nói ra từng từ đứt quãng như bị ngọng.
62 Bởi vì gia đình có việc, Vương Bảo Nhi không thể đến mua vé được, tìm thấy Lưu Phong đang tính đi ở cửa sau liền chộp chặt lấy hắn. Lưu Phong khí sắc nghiêm nghị, vẻ mặt chính khí trách”Vương huynh, không phải là ta không nể mặt ngươi, nhưng ngươi cũng biết không gian đại sảnh của Túy Xuân lâu là có hạn, năm trăm người hơn nữa còn có nhân viên, đã đạt đến cực hạn, thêm nữa có thể gây ra án mạng đó.
63 “Đại ca, ta hiểu ý ngươi rồi. Ngươi yên tâm, chuyện này giao cho ta lo, hai ngày này ta sẽ phái người làm bộ mua phiếu, gặp bọn lừa gạt này sẽ tiêu diệt cả nhà hắn luôn” Vương Bảo Nhi căn bản cũng không muốn về nhà, cuối cùng cũng hiểu được ý của Lưu Phong.
64 Trung niên nam tử nghe vậy cả kinh hỏi: -Bạch Thọ, những điều ngươi nói, ngươi. . . Nam tử áo xám tự hào trả lời: -Chính là như vậy, đại nhân, tối qua thuộc hạ liên tục quần thảo với hai nữ nhân, quả thực là thống khoái.
65 “Vị đạo huynh này, cùng là người tu chân, lần này tại hạ đến phủ Tổng đốc ngắm trăng, tham quan phong cảnh nơi đây, nếu các vị không bằng lòng thì ta bây giờ xin rời đi ngay.
66 “Đi thôi!” Lưu Phong biết mình và Trương Mỹ Nhân trước sau gì cũng sẽ xảy ra chuyện. Sớm muộn gì cũng phải rời khỏi Phượng Viên. Vì hạnh phúc của bản thân, hắn cần phải chuẩn bị cho mình một ít hành trang, một chút sinh ý.
67 “Ngươi không nên hỏi nhiều, cứ làm theo lời ta dặn là được. Lưu Phong sắc mặt lạnh nhạt bảo. Vương Bảo Nhi nghĩ đến chuyện bàn tay của Lưu Phong có thể tạo ra lửa, vội vàng gật đầu nói: “Đại ca, ngươi yên tâm, ta nhất định làm theo lời ngươi dặn”.
68 “Đã như vậy, ta đây tự cung kính không bằng phụng mệnh. Bất quá, ngươi cũng đừng tỏ nên khách khí, có cái gì không giải quyết được, cứ đến tìm ta” Lưu Phong dối trá nói.
69 Bạch Vũ thấy cử chỉ của tiểu Linh Nhi buồn cười quá, phát ra một tràng nói: “Tiểu muội, ta gọi là Bạch Vũ, ngươi có thể gọi ta là Tiểu Vũ tỷ tỷ. Nói cho Tiểu Vũ tỷ tỷ nghe, ngươi là con ai, sao lại ở nhà của đại ca”.
70 Tiểu Linh Nhi cố nhịn cười, nghiêm trang nói: “Đại ca ca nói, khi đàn bà nghĩ về đàn ông, sẽ cười một cách khó hiểu. Mẹ, vừa rồi mẹ cười giống như vậy đó.
71 Cao trào tối hôm qua có lẽ đã khiến Liễu Thanh Nghi có chút uể oải, nàng ngủ đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, khi Bạch Vũ đến gõ cửa phòng mới bừng tỉnh.
72 Lưu Phong nghe Vương Bảo Nhi nói xong, rất hài lòng với cách làm việc của hắn, khẽ khích lệ: “Tốt, Ngươi làm tốt lắm, ngươi quả thật là nhân tài. Hết thảy dựa vào kế hoạch tiến hành tiếp, khi nào chọn được ngày thì cho ta biết.
73 Tên sát thủ bên phải nghe vậy, bỏ thanh trường kiếm từ trên cổ Vương Bảo Nhi xuống. Nhưng tên bên trái vẫn kiên trì không tha: “Nhị ca, không thể thả hắn cho đến khi gặp được chủ nhân.
74 “Đa tạ công tử!” Nghe Lưu Phong nói xong, lão nhị tỏ vẻ kính trọng. Mặc dụ hắn không cách nào nhìn ra thực lực của Lưu Phong, nhưng có thể chắn chắn, thực lực so với bọn hắn chênh lệch rất lớn, nếu không phải bọn họ bắt được Vương Bảo Nhi, nếu không vì cái chết của lão đại, hắn tuyệt đối sẽ không dám đụng chạm Lưu Phong.
75 Lúc này ba người Lưu Phong đã tới trước thuyền hoa, Lão Nhị vào trong thông báo, Lão tam ở cạnh bên trông chừng Lưu Phong. Một lát sau, lão nhị quay lại nói: “Công tử gia, chủ nhân ta cho mời”Lưu Phong gật đầu, lập tức đi theo, trên hoa thuyền người không nhiều lắm, ngoại trừ hai thích khách cũng chỉ có một gã nam tử, còn lại đều là sáu bảy nữ nhân.
76 “Thiết Huyết, lui ra, ngươi quên ta đã nói gì rồi sao?” Mỹ phụ cất tiếng mắng trung niên nam tử, sau đó quay sang nhìn Lưu Phong mỉm cười nói: -Công tử quả nhiên là can đảm.
77 Lưu Phong mỉm cười: -Thánh sứ tỷ tỷ, ngươi có điều còn chưa biết, ta vốn không thích nữ nhân lớn tuổi. Nếu Lưu Phong không phải hai kiếp làm người vẫn còn là xử nam thì hắn cũng không ngần ngại mà tiếp nhận mỹ phụ này, mặc dù có lớn tuổi so với hắn tuy nhiên da dẻ vẫn mịn màng trắng nõn, dáng người thành thục, kiều mị lại càng dụ nhân.
78 Dứt lời, Lưu Phong hét lớn một tiếng, chân nguyên trong cơ thể nghịch chuyển, song thủ cử kiếm, thân hình lăng không, toàn bộ chân nguyên linh khí trong người dồn hết vào nhuyễn kiếm, khí thế như khai thiên tích địa chém xuống đầu mỹ phụ, vô luận là lực đạo hay tốc độ đều tăng lên bội phần.
79 -Cái này. . . cái này là của ngươi? Liễu Thanh Nghi đỏ mặt, vội nhặt lấy nội khố đứng lên, thấp giọng lí nhí nói: -Công tử, cái này. . . là của Bạch Vũ tiểu thư, nô tỳ vừa mới đưa cho nàng ngày hôm qua.
80 “Không nghĩ ra công phu của ngươi cũng không tệ lắm. ”Lưu Phong sắc mặt trầm xuống, âm thanh lạnh lùng nói: -Hừ, nếu ta không có chút công phu thì tối qua đã bị Ma giáo hạ sát.