41 -Đình tỷ tỷ, chúng ta ra hậu hoa viên, cảnh sắc nơi đó thật là đẹp. Nói xong Lưu Phong lớn mật nắm lấy tay nàng kéo ra ngoài. Trước khi bước ra ngoài, hắn không quên liếc mắt khinh bỉ nhìn Thiên Tâm một cái, trong lòng vui sướng nghĩ: “Ngươi làm sao tranh đoạt nữ nhân với ta được chứ.
42 Đương nhiên đây đúng là như hắn dự liệu. Làm bộ bị thương, chiếm chút tiện nghi, ăn chút đậu hũ. Lưu Phong tiện tay gục đầu vào ngực Đình Nhi, mùi thơm từ người nàng nhất thời tiến vào mũi hắn, bộ ngực đầy đặn mềm mại, hoàn toàn tiếp xúc với hắn.
43 -Thanh Nghi, ta phải nói như thế nào nàng mới hiểu đây? Chúng ta đều là con người như nhau. Ta không có gì hơn nàng, nàng cũng không có gì hơn ta. Ta nhắc lại một lần nữa, chúng ta là bằng hữu không phải là chủ nô.
44 “Có lẽ đợi Linh nhi trưởng thành, sẽ có thể hoàn thành được tâm nguyện này của ta. ” Nhỏ đã xinh xắn, lớn ắt trở thành mỹ nhân. Nàng hoàn toàn tin tưởng rằng nữ nhi của mình khi khôn lớn sẽ trở thành đại mỹ nhân.
45 Hơn nữa nàng vốn là bán thân làm nô tỳ, đừng nói là bàn chân mà bây giờ Lưu Phong có yêu cầu lên giường cùng nàng, nàng cũng sẽ không cự tuyệt. Bất quá Liễu Thanh Nghi đối với con người của Lưu Phong cũng cảm thấy khó hiểu, Không thể nào tưởng tượng được một thiếu gia nhà giàu lại tự tay tẩy rửa, xoa bóp chân cho nha hoàn.
46 Ăn điểm tâm xong, hắn một mình ra khỏi Phượng viên nhàn hạ tản bộ, dọc đường đi hắn nhìn đông ngó tây, bất giác một lát đã vượt qua hai con phố náo nhiệt.
47 Bạch Thiên Kiệt cười tít mắt nói: -Vương pháp? Lão tử chính là vương pháp đây. Ngươi chưa nghe đến Tiểu Bạch Long ta hay sao? Được ta để mắt đến còn là phúc khí của ngươi đấy.
48 -Công tử, tiểu nhân có mắt mà không nhìn ra núi Thái sơn, mạo phạm đến lão nhân gia. Cầu xin người buông tha cho tiểu nhân. Tiểu nhân còn có mẹ già đã gần trăm tuổi không ai chăm sóc, cầu xin người buông tha cho tiểu nhân.
49 Trải qua nhiều ngày cố gắng và siêng năng như vậy, tay của Lưu Phong dần di chuyển đến khu vực đùi, chân của thiếu phụ, làm cho nàng ta tâm tình mỗi ngày đều nhộn nhạo.
50 Ngoài cửa, khách ra vào không ngớt, bên trong đại sảnh đèn đuốc huy hoàng, từng dải lụa đủ mọi màu sắc giăng mắc ngang dọc khắp nơi, đây đó vang lên yến ngữ oanh ca, thật là một cảnh tượng diễm lệ.
51 “Các ngươi nên biết rằng những thứ ta nói ở đây, hiện chưa nơi nào có cả, nhưng ta sẽ nghĩ biện pháp làm vài món cho các ngươi thử sử dụng. ”Lão bảo nghe vậy, hai mắt sáng rỡ, hận không ôm được Lưu Phong mà hôn hắn cảm tạ, Bằng kinh nghiệm nhiều năm sống trong nghề thanh lâu trăng gió này, nếu đề nghị của Lưu Phong có thể áp dụng quả thật tuyệt đối có thể thu hút khách nhân.
52 Liễu Thanh Nghi sắc mặt đỏ bừng nhưng vẫn đáp ứng thỉnh cầu của Lưu Phong: “Nếu ý công tử đã như vậy, Liễu Thanh Nghi xin nghe theo sự sắp đặt của người.
53 -Tứ sư tôn, người yên tâm, lần trước là đồ nhi không đúng, lần này Phong nhi nhất định sẽ hảo hảo hợp tác. . . . Cả thành Giang Nam nói đến may quần áo phải kể đến đến Kim Tiễn đao (Cây Kéo Vàng: đây là tên của cửa hiệu), đáng tiếc đây lại là sản nghiệp của Phượng viên.
54 Hôm nay là ngày hắn và Ân Phượng hẹn gặp nhau, sáng sớm thức giấc, tâm tình cũng hưng phấn hơn mọi ngày. Những ngày gần đây, mỗi khi gặp nhau, hai người đã không còn đến tửu lâu nữa mà đều đi ra ngoại thành, nơi có rừng cây, không khí trong lành, hoa cỏ tràn đầy sức sống, trời xanh mây trắng, từng đợt gió mát thổi qua, chim kêu lảnh lót, một địa điểm lý tưởng lãng mạn hơn tửu lâu.
55 Ân Phượng nghe Lưu Phong nói xong đoạn cuối cùng, cất tiếng: “Huynh đó, đúng là miệng chó không thể mọc ngà voi mà. ”Lưu Phong cảm thấy buồn bực, nhớ lại lúc trước khi kể chuyện xưa cũng có đôi lần dùng những câu như vậy với Ân Phượng.
56 Cô nương tiếp đón ở cửa hôm trước bị Lưu Phong trêu ghẹo. Nên đối với hắn ấn tượng rất sâu đậm, thấy hắn đến liền nhanh nhẹn tiến lên đón tiếp: “Công tử.
57 Lão bảo ánh mắt không kém, vội hỏi: “Các ngươi đã nhìn rõ chưa?”“Công tử gia, ma ma, chúng ta đều đã thấy. ” Kỳ thật cũng có mấy nữ tử muốn nói là không, muốn để cho Lưu Phong giúp bọn họ mặc áo.
58 Nữ tử nọ thấy Lưu Phong có chút tức giận, vội vàng đẩy Vương Bảo Nhi ra, cấp tốc bỏ đi. Vương Bảo Nhi giơ ngón cái lên, vẻ mặt vô cùng bội phục nói: “Đại ca, ngươi quả thật quá tài tình mới có thể nghĩ ra thủ đoạn cao minh như vậy.
59 Cũng không biết ai bày đầu, chỉ thấy hai mươi mấy nữ tử trên tràng luyện đều quỳ trên mặt đất hướng Lưu Phong hành lễ. Lưu Phong hiểu được các nàng có chút tôn sùng mình, bất quá mình chỉ thuận miệng đề nghị một chút, thật không cần phải hành đại lễ như vậy.
60 Liễu Thanh Nghi đang chuẩn bị bữa tối cho Lưu Phong, Tiểu Linh Nhi nhu thuận giúp mẹ nhặt rau, thấy Lưu Phong quay vê ̀, lập tức buông tay, nhao nhao đòi Lưu Phong kể chuyện cổ tích.