Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Trả Thù

Thể loại: Ngôn Tình
Số chương: 48
Chương mới nhất: Chương 48
Cập nhật cuối: 6 năm trước
Có thể đối với mỗi người thì gia đình là nơi chúng ta bình yên nhất luôn yêu thương che chở cho ta và cũng người ta tin tưởng nhất. Tuy nhiên đối với cô thì gia đình và những người thân yêu của cô lại lên kế hoạch hãm hại cô.

Danh sách chương Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Trả Thù


Chương 21

21 Tề Thiên Ngạo kinh ngạc nhìn người phụ nữ mặt đầy máu tươi. Cô thà rằng chết cũng nhất định không chịu ở lại bên cạnh hắn sao?

Cô mỉm cười. Nụ cười còn chói mắt hơn cả máu đâm thật sâu vào hai mắt hắn…

“Em đừng mơ.


Loading...

Chương 22

22 “Triệt…anh về phòng đi. ”

Lạc Tư Mạn hơi bất an nhìn người đàn ông trước mặt. Từng giọt từng giọt nước nhỏ xuống từ tóc anh, u buồn mà mê hoặc. Anh rất cao, đứng đối diện hoàn toàn có thể bao phủ cả cô.


Chương 23

23 Tiêu Quang Triệt khàn giọng gào lên. Gã đàn ông trước mặt anh đây là một con quỷ!

“Ồ? Lúc trước Tiêu tiên sinh không muốn cô ấy, tôi ở phòng bên cạnh nhìn rõ lắm!”

Tề Thiên Ngạo lười biếng nhả ra một vòng khói màu vàng, nhè nhẹ nhếch môi: “Anh có tư cách gì giữ cô ấy lại? Cưới cô ấy sao?”

Tiêu Quang Triệt lặng đi, môi cong lên cười như mếu, nhưng lại kiên định đáp: ”Tôi đã nói sẽ đưa cô ấy đi.


Chương 24

24 Khi cơn khoái cảm đến, cô không thể chịu đựng được dùng móng tay cào mạnh vào lưng Tề Thiên Ngạo, cuối cùng cũng bật ra tiếng rên rỉ, người đàn ông giống như nhận được sự cổ vũ, càng hành động mạnh mẽ hơn.


Chương 25

25 Nước mắt Lạc Tư Mạn lập tức rơi xuống, khóe môi cũng nhẹ nhàng cong lên, dường như cô nhìn thấy chút hy vọng, chỉ cần bọn họ cùng đi, rời khỏi Đài Bắc, cô không tin, Tề Thiên Ngạo sẽ không buông tha cô!

"Mạn nhi? Là em sao? Em đang ở đâu?" Tiêu Quang Triệt vui mừng nhưng giọng nói lại ẩn chứa sự ngạc nhiên!

"Anh Triệt, em ở đường XX, anh mau đến đón em đi, chúng ta sẽ rời khỏi đây ngay bây giờ có được không? Em còn hai tiếng nữa, anh mau đến đây đi?"

"Được! Mạn nhi, em chờ anh, anh lập tức tới ngay!"

Tiêu Quang Triệt cúp điện thoại, kéo vali đã chuẩn bị từ trước xoay người ra cửa phòng ngủ.


Chương 26

26 Từng tiếng rên rỉ khiến thần trí Tiêu Quang Triệt như đang bị bao phủ bởi một làn khói ngay lập tức bị tản ra, trong lúc chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, quần áo của anh ta bị Lạc Vi Mạn cởi hết ra, cơ thể hai người sát lại không có một kẽ hở.


Chương 27

27 "Cô cút đi. . . "

Tiêu Quang Triệt tức giận đẩy cô ta ra, đôi mắt ưu buồn tràn ngập lửa giận, anh ta rít gào như sử tử bóp chặt cái cổ mảnh khảnh của Lạc Vi Mạn: "Cô cho rằng rời khỏi Lạc gia tôi sẽ chết sao? Lạc Vi Mạn, tôi sẽ không để cô thực hiện được gian kế, tôi không chấp nhận đứa bé này, cho dù nó thực sự là của tôi, tôi cũng không chấp nhận! Tôi không chấp nhận! Không chấp nhận!"

Lạc Vi Mạn đau đớn không thể hô hấp được, cô ta bỗng nhiên thu lại ý cười bên môi, trợn to hai mắt nhìn phía sau anh ta, cổ họng giống như là bị nhét bông phát ra giọng nói vỡ vụn: "Anh Triệt, anh có thể không cần em, thế nhưng.


Chương 28

28 "Đáng tiếc, tôi lại không chết, đây là lần cuối cùng bị em gài bẫy!" Anh cởi quần cô ra, máu tươi bên mặt xơ xác mà lạnh lùng: "Đáng đời em phải làm đồ chơi bên cạnh tôi!"

Tề Thiên Ngạo hung hăng cắn răng, đôi mắt anh tràn ngập sự tức giận, đối với người phụ nữ này, anh không muốn dịu dàng với cô nữa! Cơ thể của cô vẫn rất khô khốc, nỗi đau đó không thể tưởng tượng được! Mà anh lại giống như phát điên đâm mạnh vào cơ thể cô, Lạc Tư Mạn cắn chặt môi không cho phép mình kêu đau, thế nhưng sự đau đớn khó có thể chịu đựng được vẫn khiến cô phải than nhẹ!

"Nhớ kỹ rồi chứ? Lạc Tư Mạn em hãy nhìn cho kỹ bây giờ ai đang ở trên em!"

Sắc mặt Tề Thiên Ngạo dần dần tái nhợt, vết thương bị toác ra do động tác mạnh mẽ của anh, máu tươi chảy ra, bởi vì mất máu quá nhiều nên giọng anh dần yếu ớt, khi anh thở hổn hển mềm nhũn trên người cô, dĩ nhiên cũng không còn sức lực để thay đổi vị trí cơ thể mình!

Không biết qua bao lâu, Lạc Tư Mạn bỗng nhiên tỉnh táo lại, cô dùng lực xốc người đàn ông cao lớn trên người lên, mất máu quá nhiều anh ta đã hôn mê rồi, Lạc Tư Mạn bỗng nhiên giật mình!

Nếu bây giờ cô lái xe trốn đi, không quan tâm đến chuyện gì nữa, không quan tâm sự sống chết của anh, cho dù Tiêu Quang Triệt có đồng ý hay không, cô và anh cùng nhau trốn thoát, vĩnh viễn biến mất, như vậy cô vẫn có thể hạnh phúc bên Tiêu Quang Triệt chứ?

Cái ý niệm này vừa xuất hiện giống như là lưỡi rắn độc lượn lờ không tiêu tan, Lạc Tư Mạn sửa sang lại quần áo lộn xộn, nhìn người đàn ông bên cạnh.


Chương 29

29 "Em nghĩ tôi sẽ cho em một cơ hội nữa sao?" Tề Thiên Ngạo chật vật mở mắt, yếu ớt nói ra một câu. . . Tài xế có phần lo lắng quay đầu liếc mắt nhìn, Tề Thiên Ngạo lập tức nhấn nút làm cho phần ghế sau xe trở thành một không gian riêng biệt.


Chương 30

30 Tề Thiên Ngạo lại một lần nữa thỏa hiệp, anh ấn nút. Tài xế lập tức lo lắng quay đầu, thấy chủ nhân của anh ta vẫn mạnh khỏe ngồi ở đó thì thở phào: "Thủ lĩnh, chúng ta lập tức trở về biệt thự, bác sĩ Cảnh đã chờ sẵn! Vết thương của ngài không thể kéo dài thêm.


Chương 31

31 Dưới giường đã có người hô hấp dồn dập kéo đồng bọn bên cạnh tới giày vò chà đạp, trong không khí uể oải bỗng nhiên vang lên tiếng hét thảm thê lương.


Chương 32

32 "Em cũng biết nhìn việc. Chuyện này, quả thực em phải cảm ơn anh. " Lạc Tư Mạn nói ra tiếng lòng thật sự.

"Ồ, không ngờ rằng em còn biết phân biệt phải trái rõ ràng!"

Tề Thiên Ngạo kéo cô vào trong lòng, thân mật hôn lên mặt cô.


Chương 33

33 "Ồ! Xem ra là Tề tiên sinh động tâm rồi? Tề tiên sinh không nhìn ra sao? Người đàn bà của anh có ý với người đàn ông của tôi, Tề tiên sinh lòng dạ rộng lớn có thể bao dung, nhưng Dạ mỗ tôi là người bụng dạ hẹp hòi, tuyệt đối không cho phép người của tôi hai lòng!"

Dạ U Lạc đổi sắc mặt, trong lời nói đã mang theo sát khí.


Chương 34

34 "Anh đã tỉnh. . . . " Lạc Tư Mạn cẩn thận tới gần, ngồi xuống bên giường. Tề Thiên Ngạo chậm rãi mở mắt, phát hiện mình đang nằm trên giường lớn thoải mái ở nhà, được thay đồ ngủ sạch sẽ.


Chương 35

35 Thanh âm của hắn dội thẳng vào màng nhĩ cô, để cô vô thức si mê ngồi dậy rên rỉ tựa như đáp lại, hai tay không tự chủ quấn lấy cổ hắn: “Tề Thiên Ngạo.


Chương 36

36 “Hình như hơn mười ngày nay tôi chưa gặp anh ấy, Thiếu Dương, Thiên Ngạo bây giờ đang làm gì, anh ấy rất bận rộn sao?”

Mạch Nhã Kỳ có chút mất mát, Thiên Ngạo dường như rất ít khi chủ động liên lạc với cô, nếu cô không chủ động tìm hắn, phỏng chừng một tháng sau hắn cũng không tìm gặp cô.


Chương 37

37 Cô như có điều suy nghĩ cười cười, trong lòng đã âm thầm có chủ ý riêng, tiếng động vửa rồi rõ ràng như vậy, cô không tin hắn nghe nhầm!

Mà Tề Thiên Ngạo cũng sẵn lòng bảo vệ người nọ, quả thật không đơn giản!

"Bảo bối, anh thích nhất là cháo em nấu, em có thể làm cho anh không?”

Ngón tay Tề Thiên Ngạo nhẹ nhàng vuốt ve gò má Mạch Nhã Kỳ từng chút một, thân mật mở miệng.


Chương 38

38 Lạc Tư Mạn che lấy tai, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống, cô sẽ đau lòng, lúc thấy hắn đối xử ôn nhu với Nhã Kỳ, cô sẽ khó chịu. . .

“Em và cậu ta, không thể được! Coi như không có Mạch Nhã Kỳ, coi như cậu ta yêu em đi, hai người cũng tuyệt đối không thể!”

Lần này giọng nói của Tả Thiếu Dương lại là âm thầm nguyền rủa mang theo cả thê lương, Lạc Tư Mạn lập tức dừng bước, hai mắt ngấn lệ mơ màng nhìn anh ta: “Anh nói sao? Sao anh biết chúng tôi không thể?”

“Mối thù của cậu ta với Lạc gia, đã định trước các người vĩnh viển không thể ở bên nhau!”

Bỗng nhiên Tả Thiếu Dương cười nhẹ, tiến lên một bước, ôm thân thể nhỏ xinh của cô vào trong ngực: “Mạn Nhi, không muốn luân hãm, em sẽ bị thương…”

“Không…Tôi không muốn biết, cái gì tôi cũng không muốn biết, anh đi…Anh đi đi!”

Lạc Tư Mạn bỗng nhiên khóc lớn, hung hăng đẩy hắn ra, tinh thần cô đã nhiều lần sụp đổ rồi, cô xoay người lảo đảo chạy ra ngoài…

“Mạn Nhi!” Tả Thiếu Dương tuyệt vọng nhìn theo bóng dáng cô, đang muốn đuổi theo…

“Ta Thiếu Dương! Hình như tôi đã cảnh cáo cậu, Lạc Tư Mạn là người phụ nữ của tôi!”

Tề Thiên Ngạo kéo Tả Thiếu Dương trở lại, hắn không thể chịu đựng được tên này và Mạn Nhi dây dưa với nhau! Hắn không thể chịu đựng được khi thấy Mạn Nhi dựa vào trong ngực hắn ta! Đó là người phụ nữ của hắn, vĩnh viễn chỉ có thể là người phụ nữ của hắn!

Tề Thiên Ngạo nhanh chóng đuổi theo, mắt nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ phía xa xa kia biến mất, mái tóc dài của cô dây dưa trong gió, bỗng nhiên khiến hắn có cảm giác đau lòng như vậy!

Lạc Tư Mạn, tôi nói sẽ cho cô ấm áp và hạnh phúc, cô tin tưởng tôi không?

Lạc Tư Mạn chạy ra khỏi biệt thự của Tề Thiên Ngạo, đưa tay ngăn cản taxi, cô không biết phải đi đâu, chỉ mờ mịt luống cuống nhìn về phía trước, cho tới bây giờ cô mới phát hiện, ngay cả chỗ dung thân, cô cũng không có…

“Tiểu thư, cô muốn đi đâu?” Tài xế quay đầu lại hỏi cô một lần nữa, nhưng lại nhìn thấy Lạc Tư Mạn yếu đuối dựa vào ghế ngồi, cả khuôn mặt đầy nước mắt, kiều diễm và xinh đẹp như thế, khiến người ta động tâm…

“Tùy tiện, tùy tiện đi đâu cũng được…Rời khỏi chỗ này là được…”

Lạc Tư Mạn thì thào, không chú ý đến ánh sáng trong mắt tài xế đã thay đổi!

Xe chạy về phía trước, càng lúc càng vắng vẻ, sắc trời cũng dần dần tối, thế mà taxi lại đến một vùng ngoại thành xa lạ…

Lạc Tư Mạn khóc suốt đường lúc này mới mơ hồ cảm giác được nguy hiểm…

“Đây là đâu? Tôi không muốn tới đây, anh nhanh chở tôi quay lại nội thành!”

Lạc Tư Mạn vô cùng lo lắng nói, trời đã tối, bốn phía đều là núi nhỏ liên miên, ngay cả một người hay một chỗ có ánh đèn cũng không có, nỗi sợ hãi giống như rắn độc tùy ý lan ra, sắc mặt cô bị dọa sợ đến trắng bệch…

“Tiểu thư, cô thất tình phải không?” Bỗng nhiên gã tài xế âm trầm nói, cười bỉ ổi: “Đàn ông trên thế giới này có rất nhiều, tiểu thư đừng đau lòng.


Chương 39

39 Diệp Thần ngây dại, nước mắt ấm áp mãnh liệt chảy ra, bỗng nhiên hắn xoay người, không muốn người khác nhìn thấy hắn mềm yếu.

Lạc Tư Mạn nhẹ nhàng ngừng khóc, nhưng vẫn cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt, toàn thân màu đen giống như hòa vào đêm tối, đối diện với cô là một bên mặt, đột nhiên có cảm giác quen thuộc như vậy.


Chương 40

40 Dạ U Lạc nặng nề thở dài, không biết lúc nào đã ôm đầu gối ngồi trên giường, nhẹ nhàng tựa vào bả vai Tiêu Quang Triệt, con mắt khép hờ: “Tôi rất nhớ, khi đó tôi cũng tựa vào cậu ấy như vậy.


Loading...

Truyện cùng thể loại

Mỹ Ngọc Thiên Thành

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 150


Quân sinh ta đã lão

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 43


Có Phải Anh Yêu Em

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 53


Tà Phượng Nghịch Thiên

Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình

Số chương: 56



Bàng Hoàng

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 3



Rất Là Yêu Em

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 24


Ẩn Đế

Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình

Số chương: 106


Gặp Phải Anh Chàng Cực Phẩm

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 65