121 Thái Sử Từ, thân cao bảy thước bảy tấc, chòm râu rất đẹp, cánh tay dài. Một đời lênh đênh lưu lạc, tài giỏi mà vẫn chưa đạt đến công danh. Dù là khi còn ở quê nhà, hay là sau đó phò tá Khổng Dung, thậm chí gặp được Lưu Bị, sau cùng đi theo Lưu Diêu, trải qua biết bao khổ nạn, một thân bản lĩnh mà không cách nào tận trung với Tổ quốc.
122 Hoàng Cái tưởng rằng có thể giải quyết được Tiêu Lăng, chợt nghe có tiếng vó ngựa, quay đầu lại xem chỉ thấy Lưu Sấm đánh tới, lập tức giận dữ. - Bọn đạo chích phương nào dám đến tìm chết? Y nói xong liền thúc ngựa múa đao, ngăn Lưu Sấm lại.
123 Hơn mười người cưỡi ngựa lao nhanh phía trước, đằng sau còn có mấy trăm danh bộ tốt gắt gao chạy theo, đang rất nhanh tiến đến. Công Cẩn đến rồi! Tôn Sách chỉ cảm thấy áp lực lập tức nhẹ đi, thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
124 - Tôn Sách không làm khó ngươi? Thái Sử Từ vẻ mặt nghi hoặc, nhìn Lưu Sấm hỏi. Lưu Sấm ngu ngơ cười một tiếng: - Tượng Long ngày đi nghìn dặm, đêm cũng phải tám trăm, Tôn Sách muốn đuổi kịp ta, không dễ vậy đâu.
125 Trong lòng Thái Sử Từ có tâm sự, lại bị Trương Anh quở trách, tâm tình càng thêm bực bội, cho nên rất nhanh liền uống rượu say. - Tử Sơn, vì sao ngươi lại đề nghị Tào Tháo? Trong lều nhỏ do Thái Sử Từ an bài, Lưu Sấm không kìm nổi hỏi Bộ Chất.
126 - Theo lời Lưu công tử… chúng ta đi về phía tây đi. Thái Sử Từ lúc này còn chưa tỉnh rượu, chân tay lảo đảo, thậm chí phải cố lắm mới giơ được thương lên.
127 Ta có thể nói, Lam Vô Thường là Ngạo Hán công sao? Đùa giỡn ta, hừ hừ hừ. . . Bị thương rồi, nước mắt lưng tròng, dẩu môi nắm tay, đôi mắt lấp lánh, lăn lộn dưới đất đòi phiếu tháng! Buổi trưa có mưa phùn.
128 Cái này gọi là quà nhập quân, ta dùng sáu trăm quân sĩ dũng mãnh của Lưu Bị ở Đan Dương làm lễ vật, không biết có thể lọt vào mắt xanh của Lưu Mạnh Ngạn ngươi không? Lưu Sấm sao có thể nghe không ra ý tứ trong giọng nói của Thái Sử Từ, không kìm nổi cười ha ha, kéo cánh tay của Thái Sử Từ - Có Tử Nghĩa giúp ta, không chỉ là vinh dự cho gia môn.
129 Nếu không có sự tham gia của Thái Sử Từ và và 600 binh lính Đan Dương của hắn, Lưu Sấm tuyệt đối không dám hành động thiếu suy nghĩ. Đúng vậy, trong sử sách thì Viên Thuật là đích xác không được tốt lắm, nhưng có thể là chư hầu một phương cũng không thể coi thường.
130 - Ai vậy? - Năm đó ta mang theo cháu chạy từ Nhữ Nam đến Từ Châu, đã nhận được sự quan tâm của người này. Nếu tính ra, năm nào vẫn còn là một tiểu tử dũng mãnh, mà nay chắc cũng đến trên ba mươi rồi…Ha ha, cũng không biết công phu của anh ta luyện đến trình độ nào rồi.
131 - Giữ lại Cam phu nhân? Lưu Sấm không kìm nổi giơ tay lên xoa nhẹ lên đầu Mi Hoán, hắn đang không rõ cái đầu ngốc nghếch này không biết là suy nghĩ cái gì vậy.
132 Cam phu nhân lúc ấy chừng hai mươi, bị thiếu niên này ôm chân, liền đỏ bừng cả mặt. Tuy nhiên, nàng vẫn quát người già đang đuổi theo đứa trẻ: - Các ngươi muốn làm gì? - Phu nhân đừng nghe nó nói bậy,vừa rồi Hoàng Công dặn tắm rửa sạch sẽ rồi thay quần áo.
133 Công Mỹ là tên tự của Hoàng Thiệu. Trong “Tiểu Nhĩ Nhã” cũng có ghi lại Thiệu là đẹp. Tuy nhiên, Hoàng Thiệu đã rất nhiều năm không dùng tên tự, ngoài những người thân tín bên cạnh thì tuyệt đối không người nào biết y tên là Hoàng Công Mỹ.
134 Công đường huyện nha, đèn đuốc sáng trưng. Huyện Lệnh Nhữ Âm Chu Thành mặt mày hớn hở, liên tục mời rượu, chuyện trò rất vui vẻ, mang phong thái của một danh sĩ.
135 Từ ngoài huyện nha truyền đến tiếng gào thê lương. Trên mặt Lưu Sấm lộ ra chút ý cười lạnh lẽo, ngược lại, sắc mặt của Chu Thành lập tức trắng bệch ra.
136 - Dừng tay, dừng tay! Bên trong chiếc giếng cạn, truyền đến một tiếng kêu. Hiển nhiên, Tôn Càn biết mình không thể tiếp tục trốn nữa. Nếu thật sự bị Lưu Sấm chôn ở trong giếng, y lại có chút không cam tâm.
137 Đám người Thái Sử Từ đi vào đại sảnh, nhìn về phía người đứng sau Lưu Sấm là Chu Thương, không khỏi sửng sốt. Tuy nhiên, bọn họ chợt thư thái, lần lượt ngồi xuống ghế.
138
139
140