1 01 - TỜ DI CHÚC THỨ NHẤT - Nếu gia đình Phạm Văn Phàm mà lại được thừa hưởng tất cả cái gia tài này thì thật là bất công quá, hả ba ? Và rồi họ sẽ nhìn đời bằng nửa con mắt cho coi ! Vừa nói, Ái Lan vừa nghiêng người về phía cha đang ngồi coi báo bên bàn trong phòng khách.
2 ông ta thì kệ ông ta. Đâu có ăn nhằm gì đối với ông bằng cái khuôn mặt kháu khỉnh đang ngó ông chăm chú kia. Ái Lan là con một của luật sư Minh. Em mới mười lăm tuổi.
3 Bỗng một ngày kia, cụ Phạm Tú Doanh nằm liệt giường để không còn bao giờ trở dậy nữa. Mấy phút trước khi nhắm mắt lìa đời, buông xuôi, bỏ rơi tất cả để đi theo cụ bà về cõi hư vô, ông cụ già cô độc đã lắp bắp đôi môi nhợt nhạt như muốn nói một câu gì đó.
4 Trong huyết quản Ái Lan luân lưu dòng máu hiền thục của mẹ hòa lẫn với bản chất nghĩa hiệp nhân từ của cha. Tiếc thay là bà Minh đã mất được gần mười năm nay sau một cơn bạo bệnh.
5 sao, khi không, con gái ba lại để tâm đặc biệt đến vấn đề chúc thơ thừa hưởng gia tài này quá vậy ? Ái Lan cười mỉm, hai má lúm đồng tiền : - Á !. . .
6 - Ba cho phép con cùng đi ăn với ba, hả ba ? Trời ơi ! Vậy thì thích quá ! Con sẽ báo cho chị Trâm hoãn bữa bánh xèo này lại hôm khác mới được ! Luật sư Minh mỉm cười kín đáo : - Nếu vậy thì trưa nay con tới văn phòng của ba rồi cùng đi nghe.
7 - Yêu cầu ông sai người tới chọn áo cho chúng tôi ngay lập tức ! Ông phải biết rằng chúng tôi đã phải chờ có tới mười phút rồi đó, nghe ! Người đàn ông phụ trách quầy hàng nói năng rất nhã nhặn.
8 Cô ta đưa cho em coi một chiếc áo len dài tay, cổ cao, màu đen nhánh mịn màng. Đúng sở thích, Ái Lan yêu cầu cô cho phép mặc thử. Cô bán hàng vui vẻ đưa Ái Lan vào phòng thử áo.
9 - Thế à ! Riêng tôi, tôi cũng chẳng biết gì hơn anh, vì lẽ tôi chẳng có nhiệm vụ giải quyết việc này. Có điều là hiện tôi cũng đang nóng lòng chờ xem sự kiện sẽ diễn tiến ra sao.
10 - Thôi được ! Tùy con ! Nếu con thấy thích, thì con cứ việc làm ! Nhưng riêng ba, thì ba có cảm tưởng là con đang bị làm một bài toán không có đáp số đó.
11 Ái Lan giơ tay tạm biệt cha, quay đầu xe hướng về phía Di Linh mở máy. Chưa đầy năm phút sau, những căn nhà cuối cùng của thành phố Đà Lạt đã tụt lại phía sau xe, và Ái Lan ưỡn ngực hít một hơi dài khoan khoái.
12 Xe vẫn chạy, đồng thời Ái Lan suy nghĩ thật lung : - Có một chỗ nào ẩn núp tạm cho qua cơn mưa lũ này thì tốt quá ! Trí óc suy nghĩ mà trong lòng em lo lắng vô cùng.
13 chợt thức tỉnh và tâm linh máy động hình như đã trực cảm được một cái gì là lạ. Quả có thế : việc hai cô gái chân yếu tay mềm sống heo hút tại một nơi hoang dã tiêu điều như thế này, hàng tháng chẳng gặp một bóng người há chẳng phải là một cái gì rất lạ, một điều bí mật hay sao ? Và Ái Lan nhất quyết khám phá bằng được cái điều bí mật đó.
14 Ái Lan cảm thấy thích thú và yêu mến thực tình hai chị em cô gái đã niềm nở tiếp đón em : - Hai chị tử tế quá, cho em trú ẩn lúc mưa to gió lớn này. Mỹ Ngọc nói ngay : - Được tiếp rước cô thực là một điều quý hóa cho chúng tôi đó.
15 không mọc được, dù có mọc cũng cằn cỗi không ra cái gì vì thiếu nước. Thành thử hằng năm, cứ vào cuối hạ sang thu là hai chị em lại bắt đầu lo lắm. Mỹ Ngọc vẫn với giọng thản nhiên chịu đựng : - Ồ ! Trời sanh trời dưỡng, lo gì em ? Miễn là chị em mình không ăn bơ làm biếng thì đâu có lo gì đói khổ… Dứt lời, cô chị gái can đảm đứng lên quay nhìn Ái Lan : - Các chị bắt tội em phải nghe chuyện riêng tư mãi ! Thôi ! Để chị đi pha một ấm trà Bảo Lộc thật ngon em uống nghe ! Các chị hãy còn "giàu" lắm, dư sức tặng em một chầu nước trà sen thượng hảo hạng mà ! Ái Lan định lên tiếng chối từ, nhưng em cắn môi nín kịp : chút xíu nữa là em đã làm tổn thương lòng tự ái của hai người bạn mới, nghèo tiền ít bạc, nhưng tinh thần bảo trọng nhân cách lại rất nhiều.
16 Phàm được kia chứ ? Vô lý và bất công quá chừng, vì ai cũng dư biết là gia đình ông Phàm có coi bác Doanh ra cái gì đâu ! Chị tin chắc chắn là trong thâm tâm, không bao giờ bác lại có ý định để của chìm của nổi lại cho nhà ấy hưởng cả.
17 - Ái Lan cho xe chạy thật chậm nghe ! Con đường này cứ bị một trận mưa lớn, là nguy hiểm lắm đó. . . ! À, này, chị hỏi thật, em có việc gì gấp, cần phải về lắm không ? Nếu không, thì ngủ lại, sáng mai về sớm cho chắc ăn ! - Ối, không được đâu chị Ngọc ơi ! Thế nào em cũng phải về tới nhà trước ba em.
18 - Vậy thì hay lắm ba à ! Luật sư Minh mỉm cười : - Con bảo rằng Mỹ Ngọc và Mỹ Liên không biết một tí gì về tung tích cái tờ di chúc thứ hai đó cả ? - Đúng đó, ba ! Các chị ấy chưa hề trông thấy có một lần nào nữa kia ! - Thôi được ! Nhưng ba vẫn tin rằng, qua câu chuyện trao đổi với hai chị em cô ấy, thế nào cũng sẽ thâu lượm được một vài tin tức gì hữu ích ! - Vâng ! Ba xem nếu tiện thì con biên thơ mời các chị ấy mai lên được không ? Ông Minh lật cuốn sổ tay trên mặt bàn giấy : -.
19 - Vậy theo ý hai cô, thì có thể là cụ Doanh đã cất giấu tờ di chúc mới này nội trong nhà ông Phàm ? - Dạ thưa, chị em chúng cháu lúc đầu cũng chỉ nghi thế thôi, nhưng rồi thì chúng cháu đoán chắc là sự việc phải như thế rồi.
20 - Dạ ! Đúng thế ! Khi cô này, - em chỉ Bích Mai, - đi xông xáo lướt nhanh sát quầy đồ sứ, tôi trông thấy rõ ràng ống tay áo măng tô của cô ta móc vào quai bình.