21 Phùng Phá Thạch nhìn Hội chủ Ngụy Khôn hét : lão quỷ độc ác, ngươi đã cụt cánh tay còn sống làm chi nữa, hãy mau mau nạp mạng cho tiểu gia. Phùng Phá Thạch lắc động thanh Tàn Hồn huyết kiếm.
22 Dừng ngựa lại bên cánh rừng cây cối rườm rà cách Tổng đàn Bạch Kỳ bang chừng năm dặm, Phùng Phá Thạch nhảy xuống đất đảo mắt nhìn quanh. Trước sau đây đó không thấy một chiếc bóng môn đồ Bạch Kỳ bang nào cả.
23 Phùng Phá Thạch nổi giận hét : - Đừng lảm nhảm! Lão hãy mau mau mở nắp quan tài sơn đỏ kia cho ta nhìn xem có đúng lão Thương Sư Ngươn đang nằm ở trong đó hay không.
24 Vượt qua dãy đồi thấp trước mặt Phùng Phá Thạch là một cánh rừng già. Phùng Phá Thạch cho con hùng mã sắc lông tuyền màu hồng đi chậm lại, mắt nhìn mấy đóa hoa rừng đỏ thắm to lớn dị thường chen giữa đám lá xanh rực rỡ dưới ánh nắng chiều tà.
25 Phùng Phá Thạch vận chân khí truyền sang thiếu nữ trong thời gian chừng uống cạn một bình trà. Chàng mở mắt ra nhìn thiếu nữ xem nàng có tỉnh lại hay chưa.
26 Một thớt bạch mã trên lưng chở một thiếu nữ áo xanh từ phía trước mặt người ngựa Phùng Phá Thạch phi tới như bay. Hình như ả thiếu nữ áo xanh kia đang có chuyện gì rất khẩn cấp, cần phải đến mục tiêu trong một thời gian ngắn.
27 Chàng chết sững. Kinh ngạc nhìn Phùng Phá Thạch một lúc thật lâu, chợt thiếu nữ áo hồng lấy một cây ngọc địch trắng như tuyệt ra, kề lên đôi môi anh đào.
28 Dừng con hùng mã cách Tổng đàn Kỳ Môn bang chừng năm trượng, Phùng Phá Thạch nhảy xuống đất. Đảo mắt nhìn trước sau không thấy một tên môn đồ nào, chàng lẩm bẩm : - Ta đã đi qua năm trạm, không thấy một tên môn đồ nào canh gác.
29 Phùng Phá Thạch hồi tỉnh lại, mở hai mắt ra trông thấy mình đang nằm trong ngục thất xây toàn bằng đá xanh kiên cố, lờ mờ ánh sáng. Chàng toan ngồi dậy nhưng thân thể bất động, hiểu ngay mình đã bị điểm bế các huyệt đạo rồi.
30 Kịt kịt kịt. . . Một loạt tiếng sắt ngân dài, sau đó cánh cửa ngục thất mở ra. Bang chủ Lâm Kiến Chương và hai tên đao thủ thân hình vạm vỡ vận y phục đen bước vào ngục thất.
31 Đâu còn gì khiếp đảm hơn cho kẻ tử tù sắp bị hành quyết lại còn nghe bọn đao phủ thủ bàn bạc việc chuyện khai đao mổ bụng moi lấy tim gan mình. Bình sinh Phùng Phá Thạch vốn là một trang thiếu niên cang trường, khí phách, không sợ bất cứ sự nguy hiểm nào, nhưng khi nghe hai tên cao thủ nói chuyện khai đao cũng phải rùng mình ghê rợn, nhất là chàng lại là tên tử tội sắp bị hành quyết.
32 Rời khỏi cánh rừng già, Phùng Phá Thạch phi thân tới một dãy núi cao, nửa vành trăng treo trên bầu trời thẳm soi ánh sáng mờ ảo trên vạn vật. Nhìn lên một ngọn núi xem xét, Phùng Phá Thạch lẩm bẩm : - Giờ ta hãy lên đỉnh núi kia chữa trị nội thương cho khỏi hẳn, đợi đến sáng rồi sẽ lên đường.
33 Phùng Phá Thạch tuyệt vọng, tất cả đều ảo diệt trong lòng chàng. Thân hình Phùng Phá Thạch trầm xuống mãi, bên tai gió thổi ù ù. Phùng Phá Thạch vớ vào vách đá xem có nơi nào bám víu được không.
34 Địa Cốc Thần Tà nói : - Tiểu tử chớ nên đa lễ. Hãy đứng yên đó nghe lão phu hỏi đây! Phùng Phá Thạch đành đứng thẳng người lên, nhưng vẫn chấp hai tay trước ngực tỏ vẻ cung kính đối với một vị đại lão tiền bối và cũng là đại ân nhân của chàng.
35 Bằng thân pháp "Thần Mã Đăng Vân", Phùng Phá Thạch bắn vọt thân mình lên khỏi đáy vực như một con chim đại bàng lướt gió tung mây. Chẳng mấy chốc Phùng Phá Thạch đã vọt lên khỏi miệng vực, đáp trở xuống nhẹ tợ chiếc lá vàng.
36 Tần Chung thúc ngựa phi nhanh từ thị trấn Phùng Khuê tới dãy núi Phục Mã sơn. Tần Chung nhớ người nghĩa huynh Phùng Phá Thạch, đi tìm đã năm ngày rồi không gặp.
37 Tên đại hán áo đen cầm đầu nhìn thanh Tàn Hồn huyết kiếm kinh hãi tháo lui mấy bước. Hắn kêu lên : - Ngươi là Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch? Phùng Phá Thạch hừ lạnh : - Đúng rồi, bây giờ ngươi muốn chết cách nào? Chặt đầu hay chặt ngang lưng? Tên đại hán áo đen cầm đầu lại lùi thêm hai bước, quát to : - Chư đệ, hãy mau giết tên tiểu quỷ.
38 Nhưng Phùng Phá Thạch không dám hỏi vì sợ Tần Chung lại nổi giận do chàng đã mạo phạm sờ mó vào thân ngọc của nàng. Chàng trở ra ngoài con hùng mã lấy thanh Kim Ảnh kiếm trở vào trao cho nàng.
39 Chờ tới khi Tạ Ánh Đào vơi nhẹ đau thương, Phùng Phá Thạch dỗ dành : - Tạ hiền muội. Ngươi chết đi rồi không bao giờ sống lại. Muội hãy cố nén đi sự thương tâm cùng với huynh lo chuyện phục thù tiết hận cho Tạ tiền bối và song thân của huynh.
40 Người ngựa Phùng Phá Thạch, Tạ Ánh Đào đã trải qua hai dãy đồi, một cánh rừng già trên hai trăm dặm, còn khoảng chừng tám mươi dặm nữa mới tới Tổng đàn Cái bang.