81 Edit: Phương XêkôBeta: Ngôn NgônThời điểm Vương Manh Manh tỉnh lại, nàng còn chưa kịp mở mắt, đã nghe thấy tiếng Vương Cương lớn giọng: “Tại sao lại chưa tỉnh?”Giọng nói ấy, làm cho Vương Manh Manh vừa hơi mở mắt liền nhắm chặt lại.
82 Edit: Phương XêkôBeta: Ngôn NgônBộ dạng kích động như vậy làm cho Vương Cương cảm thấy trời đất như rung chuyển. Miễn cưỡng đứng dậy, nắm lấy cổ tay Vương Manh Manh.
83 Edit: Phương XêkôBeta: Ngôn NgônNgọc Hồ Điệp sờ sờ mũi, kỳ thị nói: “Quái lạ, đầu năm nay sao nhiều người tự tin như vậy?”Ưỡn ngực đi quanh người Vương Manh Manh vài vòng.
84 Edit: Phương XêkôBeta: Ngôn NgônSau khi hỏi được địa điểm, Ngọc huynh đệ cũng không nói gì. Mà lập tức lấy một tay ôm ngang người Vương Manh Manh, chạy như điên tới hiệu thuốc gần nhất.
85 Edit: Phương XêkôBeta: Ngôn NgônHình như cảm thấy mình giải thích vẫn chưa đủ rõ ràng, Giang đại phu hơi nhăn mày, nói liến thoắng: “Loài ngựa chính là như vậy, nếu chúng sống trong nhà nghèo, ăn cỏ khô thì sẽ chẳng có chuyện gì phát sinh, nhưng mà một khi cho nó ăn yến mạch thượng hạng, thì sẽ xuất hiện tình huống như vậy!”Ngừng một lát, nhìn qua hai sinh vật đang há miệng nhìn mình, Giang đại phu từ từ nói thêm: “Người nuôi ngựa không ai là không biết điều này, bằng điểm ấy ta dám khẳng định cô nương này cũng như thế!”Cái kiểu so sánh này, khiến mặt Vương Manh Manh xuất hiện ba vạch đen.
86 Edit: Phương XêkôBeta: Ngôn NgônNếu như cùng cái kia, khụ khụ, cùng vòng một so sánh, mỡ bụng này chỉ có thể dùng một câu để hình dung — Trường Giang sóng sau đè sóng trước!Thời điểm Vương Manh Manh sờ sờ bụng mình, Ngọc Hồ Điệp ở một xó âm thầm thăm dò nàng.
87 Edit: Phương XêkôBeta: Ngôn NgônBất quá, chuyện này nàng tuyệt đối không nói cho Ngọc Hồ Điệp biết. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng!Bằng không chẳng may tên kia đề phòng, thì nàng sẽ không còn cái gì để xem thấu nữa rồi.
88 Edit: Phương XêkôBeta: Ngôn NgônTuy rằng hơi phì một chút, nhưng mà có đến mức chắc chắn rằng nàng “có cái gì” trong đó không?Ngay lúc Vương Manh Manh định mở miệng để minh oan cho sự vô tội của mình, Phượng Thanh Ly cùng Ngọc Hồ Điệp đang thi nhau đấu mắt, nóc nhà đột nhiên bật tung.
89 Edit+ Beta: Phương XekoNgay giữa lúc Ngọc Hồ Điệp cùng Phượng Thanh Ly đồng thời gật đầu, một giọng nói vang dội từ cửa truyền đến. Vương Manh Manh nhoẻn miệng cười, lắc đầu khinh phiêu nói: “Không cần cảm ơn, ta chỉ muốn giúp ngươi lau khô nó.
90 Edit: Phương XêkôBeta: Ngôn NgônGiọng nói này làm cho biểu cảm trên khuôn mặt của Ngọc Hồ Điệp còn khó coi hơi Vương Manh Manh, giọng nói lớn đến nỗi người ở cách ba con phố đều nghe rõ, trừ bỏ vị đại hiệp giữa đại hiệp – Vương Cương- thì còn có thể là ai?Đi sau Vương Cương còn có một người, bộ dạng hơi giống nhau, tuổi trông không kém hắn là bao, khí thế làm cho lòng người kinh sợ cũng rất tương xứng với Vương Cương.
91 Edit: Phương XêkôBeta: Ngôn NgônPhượng Thanh Ly cau mày, từ chối cho ý kiến. “Cha ngươi là giáo chủ Phượng Khinh Vân?”Vương Cương nhìn Phượng Thanh Ly, rõ ràng là đang chê cười nàng trẻ người non dạ:“Lạ thật, hắn ta lợi hại như vậy, sao lại có thể sinh ra một con nha đầu lỗ mãng thế này.
92 Edit: Phương XêkôBeta: Ngôn NgônVương Manh Manh vừa nghe, lập tức cùng Ngọc Hồ Điệp trao đổi ánh mắt. Nhìn vào mắt đối phương cho đến khi hiện ra sương mù, bọn họ hiểu được, chuyện vừa rồi không hiểu gì, càng nghe càng thấy hồ đồ.
93 Edit-Beta: Ngôn NgônNhìn thoáng qua tiêu đề sau đó hút một ngụm khí lạnh, thẳng mặt đọc ra tiếng: “Bí mật kinh thiên: Võ lâm minh chủ Giang Nam cùng ma giáo thông đồng thành gian, tiết lộ cơ mật trọng đại của triều đình.
94 Edit: Phương XêkôBeta: Ngôn NgônBốn phía khôi phục lại sự yên tĩnh, đầu tiên là Vương Cương đi ra, trên mặt vẫn thoải mái, dâng trào niềm vui phơi phới, từ từ ngâm một bài thơ của thi nhân nào đó.
95 Edit-Beta: Phương Xeko“Chọn phu quân?”Lời nói của Vương Cương có lực sát thương không thua gì quái vật, trực tiếp làm cho điệu cười tủm tỉm đê tiện của Vương Manh Manh bay mất tiêu: “Mọi người định giúp con chọn dạng người gì?”“Đương nhiên là đại hiệp!”Vương Cương vỗ vỗ ngực: “Chẳng lẽ chất nữ của ta lại phải lấy một người lai lịch bất minh?”Nghe đến đó, Vương Manh Manh cảm thấy đất trời xoay chuyển, cầm tay Ngọc Hồ Điệp: “Xong rồi, bị ngươi nói trúng, thật sự là đại hiệp.
96 Edit: Phương XêkôBeta: Ngôn NgônÝ nghĩ này cũng không phải mới xuất hiện, rốt cục nàng cũng hiểu Ngọc Hồ Điệp không lừa nàng, đại hiệp thật sự, thật sự nghèo.
97 Nghĩ đến đây, Vương Manh Manh lại nghĩ đến cái tên chết tiệt Ngọc Hồ Điệp. Không biết vì sao, nàng bắt đầu cảm thấy ủy khuất. Đã lâu như vậy, tên dâm tặc đáng chết kia vẫn không lộ diện, mặc cho nàng đi theo hai vị đại hiệp này cùng ăn cùng ngủ.
98 Beta+ Edit: Phương XekoMặt Vương Mông nhất thời tối sầm lại. Hai tay thừa thãi không biết để đâu, lúng túng mở miệng: “Ta nói này con đừng khóc, nếu việc truyền ra ngoài, nói ta đường đường là võ lâm minh chủ lại ăn hiếp con, như vậy sẽ không hay.
99 Edit+Beta: Phương XekoVương Manh Manh cầm chiếc móng giò mà Ngọc Hồ Điệp mua cho nàng, vừa thong thả cắn, vừa lật lật báo Thính Phong. Nhìn một lúc đột nhiên bật cườiSau đó, càng lúc càng cười lớn.